Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 230: Bây Giờ Mới Xấu Hổ Có Phải Muộn Rồi Không




**********

“Anh vô lại! Kỷ Trình Hạo, chúng ta nói chuyện chính đi!” Chủ đề vừa nãy còn chưa hoàn toàn kết thúc, anh liền muốn nghĩ đến chuyện lưu manh này!

Anh giương khỏe môi, trong ánh mắt rạng rỡ sáng ngời chỉ có hình bóng cô, “Anh đang bàn chuyện chính với em đây!”

Hạ Nghi Tâm giận dỗi, nhìn chằm chằm Kỷ Trình Hạo, “Anh...!đây gọi là chuyện chính à?" “Kế hoạch chế tạo thêm người, chẳng nhẽ không phải chuyện trọng đại?" Kỷ Trình Hạo vô lại nhìn khuôn mặt nhỏ đang thở phì phò của cô, vui vẻ biết bao.

Cô lập tức liền thanh kháng nghị, “Nhưng...!vừa nãy chúng ta nói không phải là chuyện này!” “Vậy đợi sau khi chúng ta làm việc trọng đại xong, rồi tiếp tục bàn chuyện kia!” “Ưm...!Kỷ Trình Hạo!”

Anh đâu cho cô kẽ hở để nói chuyện, trực tiếp lấy mỗi mình chặn lại cái miệng nhỏ vốn có thể làm nhảm không ngừng không của cô...!cùng cô kiến tạo nên bầu không khí tình yêu quấn quýt triền miên...!

Mãi hai tiếng đồng hồ sau, Hạ Nghi Tâm căn bản đến sức lực bàn luận chuyện kia cũng không còn nữa...!“Bé yêu, vừa nãy không phải em nội muốn bàn luận chuyện liên quan đến Lạc Vận Nhì với anh à?" Kỷ Trình Hạo nhìn gương mặt nhỏ đến bây giờ vẫn còn đang ứng hồng của cô, không kìm được cười nhẹ.

Cô có nhanh trí, có thông minh hơn nữa cũng không có khả năng là đối thủ với tay lão luyện như anh “Em..

ưm...!đề em ngủ

Được, vậy em ngủ nhiều chút.

Nhìn màn đêm đang dần buông xuống ở bên ngoài, tiếng huyện não của thành phố trước sau vẫn vàng vàng bên tai, Kỷ Trình Hạo kéo chăn cho cô, hôn lên trán cô, anh tinh thần sảng khoái đứng dậy lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ chính,

Ở phía bên kia thành phố, trong lòng Lục Thừa Tiêu cũng đồng thời đang bao bọc một người phụ nữ bị anh làm cho mệt mỏi không nhẹ.

Anh nhầm dậy vén gốc chăn cho cô, hôn lên trán cô, ôm chặt cô đang chìm trong giấc ngủ say, không kìm được nở nụ cười.

“Em bảo anh phải nói em thế nào đây? Vãn Ninh, lúc nào em mới chịu tự mình nói cho anh biết em là Diệp Văn Ninh? Mà Ninh Y chỉ là một biệt danh của em mà thôi!" Anh bất giác cong khỏe miệng, ngầm nhìn dáng vẻ yên tĩnh lúc này của cô, liền sau đó, mới ôm cô chìm vào giấc mộng.

Đợi đến lúc Diệp Văn Ninh tỉnh dậy, đã gần đến buổi trưa của ngày hôm sau....!“Ưm...!Cơn gió nhẹ khế lay động tấm màn sa, Diệp Văn Ninh chầm chậm mở đôi mắt còn nhập nhèm, một bên cạnh giường đã sớm không nhìn thấy bóng dáng của Lục Thừa Tiêu.

“Anh ấy ở đâu rồi nhỉ?" Cô khế lẩm bẩm, có chút vô lực ngồi thẳng dậy.

“Đang tìm anh à?”

Diệp Vãn Ninh ngẩng mắt nhìn, người đàn ông đang đứng trước mặt cô khoảnh khắc này chỉ mặc độc mỗi chiếc quần dài, trong tay đang bê khay bữa đồ ăn, hứng thú dạt dào nhìn cô chăm chú.

Cô có chút hoảng loạn, lập tức lấy chăn bọc kín người lại, sau đó bước đi từng bước....!“Anh...!anh không cần đi làm à?” Cô không ngờ anh vẫn đang ở đây..

trước đây anh xử lý công việc tuyệt đối cẩn thận kỹ lưỡng, không hề đến muộn, thậm chí còn vì tập đoàn mà ở lại tăng ca, nhưng hôm nay sao anh vẫn ở đây? Hôm nay rõ ràng không phải cuối tuần mà!

Anh đặt khay đồ ăn trước mặt cô, liền sau đó giơ tay vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, “Em ngủ say như vậy, anh đâu yên tâm đi làm? Đói chưa? Nhanh ăn chút đồ đi “Dạ.” Diệp Vãn Ninh gật nhẹ đầu, rồi cúi đầu lặng lẽ ăn đồ ăn, bốn bề quanh cô đang đong đầy hơi thở của anh, hiện giờ cô giống như chú nai con chạy lộn xộn vậy, hoảng loạn không kiềm chế được bản thân...!đến ngay nhai nghiền thức ăn cô cũng cúi thấp cái đầu nhỏ của mình.

“Em đang sợ à?" “Không, không phải...!em chỉ là..” “Chỉ là cái gì?” Hai mắt anh nheo lại nguy hiểm, dán sát lại cô mấy phần, nhìn hai gò má đang dần đỏ bừng của cô, Lục Thừa Tiêu cảm thấy tâm tình rất tốt, “Bây giờ mới xấu hổ, có phải đã muộn rồi không?" “Khụ khụ..” Diệp Văn Ninh bị sặc nước cam, cô họ mạnh mấy tiếng, Lục Thừa Tiêu nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô, liền giơ tay vỗ lên lưng cô.

Cảm thấy dịu đi rất nhiều xong, Diệp Vãn Ninh có ý lảng tránh sang chủ đề khác, “Bây giờ mấy giờ rồi?” “Mười hai giờ.” “Đã mười hai giờ rồi? Một giờ chiều nay em phải chụp hình..” “Chụp hình? Em đã thế rồi, còn chụp cái gì?” “Là buổi chụp poster giáng sinh và năm mới” Diệp Vãn Ninh lần mò quần áo của mình, “Em phải nhanh chóng đến công ty mới được, một giờ đã phải bắt đầu rồi.” Còn phải trang điểm, tạo hình, Diệp Vãn Ninh lo lắng chỉ có thời gian một tiếng đồng hồ có kịp hay không đây! “Đừng gấp, anh đưa em đi.” Anh nhặt từng chiếc quần áo một bị ném loạn xạ ở trên sàn tối qua lên, chuyền đến trước mặt cô, sau đó cúi đầu hôn lên cánh môi cô.

“Cái đó, Tiêu...!anh đi ra ngoài trước đi, em, em phải thay đồ.”

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, Lục Thừa Tiêu cũng không tiếp tục trêu chọc cô nữa, đúng như cô muốn, anh phóng khoáng xoay người đi ra ngoài.

Triệu Đào đã đứng đợi ở trước cửa công ty từ sớm, không ngờ lại nhìn thấy một màn nhức mắt này!

Lục Thừa Tiêu dừng rồi bước xuống xe xong, liền bế Diệp Vãn Ninh từ ghế phụ xuống, giống như đang bảo vệ bảo bối quý giá nhất, từ đầu đến cuối không hề sượt qua tay người khác.

“Tổng giám đốc Lục, giao lại Ninh Y cho chúng tôi đi” Triệu Đào không ngừng nhắc nhở bản thân, anh ta buộc phải dẫn lòng mới được! Anh ta nở nụ cười thân thiện với Lục Thừa Tiêu, “Tổng giám đốc Lục, anh như thế...!chúng tôi thực sự không đảm đương nổi!” Lục Thừa Tiêu chỉ khế liếc Triệu Đào, không hề hé răng, chỉ bế Diệp Văn Ninh đi thẳng một mạch đến phòng hóa trang ở lầu bảy công ty.

Triệu Đào nhìn bóng lưng của Lục Thừa Tiêu đang bế Diệp Văn Ninh đi vào phòng, tức giận không kể xiết! “Khoảng tầm mấy giờ, sẽ kết thúc buổi chụp hình?"

Diệp Văn Ninh khế lắc đầu, “Cái này...!em không rõ lắm, chắc khoảng phải năm sáu giờ gì đó!” “Chụp xong gọi điện cho anh, anh đến đón em.

“Hả? Vậy công việc bên tập đoàn phải làm thế nào? Em có thể bảo anh Triệu đưa em về mà”

Triệu Đào? Lục Thừa Tiêu không tỏ vẻ gì, chỉ dùng giọng điệu không cho phép ai phản đối lên tiếng: “Đừng từ chối anh, chụp xong thì gọi cho anh, biết chưa?”

Hết cách rồi, Diệp Vãn Ninh chỉ đành gật đầu: “Em biết rồi."

Anh hài lòng mỉm cười với cô, sau đó củi đầu hôn lên cánh môi ngọt ngào, rồi mới xoay người rời đi.

Đợi sau khi Lục Thừa Tiêu rời đi, Hana lập tức chạy lên trước, "Wa...!Hana kinh ngạc kêu lên, “Chị Ninh Y, chị thật hạnh phúc!” “Hạnh phúc?" Diệp Vãn Ninh cười nhạt, "Có lẽ thế.

Nếu như bốn năm trước, anh đối xử với cô như vậy, thì tốt biết bao...!có lẽ bây giờ anh vẫn đang hận Diệp Văn Ninh nhỉ? Người anh yêu chỉ là Ninh Y mà thôi...!Diệp Văn Ninh suy đoán tâm tư của anh, hận ý của anh dành cho cô, mọi việc anh làm với cô, cho đến nay, lúc cô nhớ lại vẫn sẽ cảm thấy đau đớn không thôi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.