Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 18: Bây giờ biết sợ rồi à




- Diệp Vãn Ninh, cô gái ngu ngốc này! Sau khi tìm được cô xem tôi xử lý cô thế nào! Chết tiệt!Lục Thừa Tiêu thấp giọng mắng, khó chịu đưa tay cào lên mái tóc ướt nước mưa, trái tim anh dường như nhảy ra khỏi lồng ngực...Diệp Vãn Ninh đi trên đường, càng đi càng cảm thấy chân mình lún xuống, việc bước đi trở nên khó khan hơn.Lạnh quá...Cô dựa vào bức tường đá nhẵn, nước mưa làm ướt lưng cô, cô bất giác co lại, giơ tay ôm lấy bụng mình.-Con yêu, chắc con đang nghĩ mẹ là người mẹ vô cùng vô dụng... không thể tìm được bố con, lại còn khiến mình bị lạc.Có lẽ do lạnh và mệt mỏi, cô cảm thấy mí mắt của mình ngày càng nặng nề, cô vô lực dựa vào tường đá, cuộn tròn cơ thể lạnh giá của mình lại. Đột nhiên, trong đêm cô tịnh không người vang lên tiếng “ xì... xì... khiến Diệp Vấn Ninh chú ý. Khuôn mặt bé nhỏ đang vùi giữa hai đầu gối lập tức ngẩng lên cảnh giác, rồi nhìn xung quanh... âm thanh này là tiếng gì? “ xì... xì... đó là tiếng rắn. Diệp Vãn Ninh khẳng định chắc chắn suy đoán của mình. Cô kéo lê thân thể mệt mỏi từ từ đứng lên dựa vào tường đá, một con răn cách cô không xa đang chậm rãi trườn tới. Từ từ không vội, dường như trong lòng nó chắc chắn rằng hôm nay cô sẽ trở thành bữa ăn của nó.-Không, đừng, đừng đến đây...Diệp Vãn Ninh sợ hãi cắn chặt môi dưới, cô cố gắng lùi lại vài bước cho đến khi chạm vào bức tường cô mới biết mình đã không còn đường lui. Nhìn con rắn không ngừng phát ra tiếng kêu, Diệp Văn Ninh bất giác choáng váng, động tác của cô càng nhanh càng lôi kéo sự chú ý của con rắn. Toàn thân cô run rẩy, nước mắt nóng hổi trộn lẫn nước mưa lạnh lẽo rơi trên gò má trắng trẻo của cô.-Không, đừng... đừng đến đây, đừngVốn dĩ con rắn đang di chuyển với tốc độ chậm lại đột nhiên tăng tốc, Diệp Văn Ninh hét lên một tiếng:- Không! A....Bản năng cô muốn chạy nhưng đôi chân cô mềm nhũn trượt xuống, cả người có trượt xuống như muốn nắm trên mặt đất. Đúng lúc này, cô cảm giác có đôi tay cường tráng ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh vô lực của cô... mà con rắn kia đã chết rồi. Chính là Lục Thừa Tiêu ra tay xử lý, bây giờ con rắn đang nằm bất động trên mặt đất.Cô cảm nhận được lực siết từ eo truyền đến, chờ đến khi cô từ từ mở mắt ra lại nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của anh, nước mắt cô lại tuôn rơi, “ Hu... hucô khóc trong vòng tay anh. Đây là lần đầu tiên cô thể hiện bộ dạng yếu đuổi của mình trước mặt anh. Những giọt nước mắt nóng bỏng làm ướt ngực anh, khiến ngực anh cũng trở nên nóng bỏng, phảng phất như muốn thiêu đốt tim anh...-Chết tiệtAnh thấp giọng mắng.-Cô bây giờ mới biết sợ à? Nghĩ gì mà từ biệt thự chạy đến đây?Sợ hãi và bất lực, Diệp Vãn Ninh dang tay ôm chặt lấy eo anh, khẽ nói:-Hức... tôi nghĩ anh gặp nạn, cho rằng anh gặp nguy hiểm, tôi rất lo, cho nên, cho nên mới ra ngoài tìm anh tôi nào biết sẽ, sẽ gặp chuyện...Lục Thừa Tiêu nhanh chóng lấy đạn pháo từ trong túi ra bắn lên trời. Khi nhận được tín hiệu những người tìm kiếm Diệp Vãn Ninh sẽ rời đi theo sự chỉ đạo của Kano.Diệp Vãn Ninh vùi khuôn mặt như hoa lê dưới mưa vào trong ngực Lục Thừa Tiêu, nghĩ đến tình huống nguy hiểm vừa rồi cô vẫn còn thấy sợ hãi *** Lục Thừa Tiêu dùng bàn tay ấm nóng chạm vào sau lưng cô, anh lại thấp giọng mắng lần nữa-Quay về tôi sẽ tính số với côi Anh nhanh chóng bế cô lên, vội vàng bế cô đi về phía biệt thự. Thời khắc Lục Thừa Tiêu và Diệp Vấn Ninh bước vào cửa coi như là cảm tạ trời đất, thím Lý vội vàng tiến lên đón...-Thím Lý, chuẩn bị cho cô ấy một bát canh gừng táo đỏ, bảo người đi đun nước nóng.Toàn thân cô lúc này lạnh cóng, chỉ sợ trên người không có chỗ nào ấm cả. Hắt xì...Bất giác Diệp Vãn Ninh hắt hơi một cải, thím Lý căng thẳng tiếp lời: -Tôi lập tức bảo người đi chuẩn bịngười mang thai vốn dĩ rất yếu.Lục Thừa Tiêu cau mày nhìn Diệp Vãn Ninh chăm chăm rồi bế cô nhanh chóng đi về phòng ngủ chính. Nhiệt độ trong phòng tầm ấm áp, hơi nước mờ mịt, anh không hỏi mà cởi quần áo của cô ra...-Lục, Lục Thừa Tiêu! Tôi, tôi tự làmđược...tin môm! nếu cô dám làm con tôi bị thương, cô xem tôi xử lý cô thế nào.Đối mặt đẹp của Diệp Vẫn Ninh mờ đi, hóa ra anh cứu cô... anh phát điên tìm cô chỉ là vì đứa con...-Anh yên tâm, con không saoLà cô tự mình đa tình, hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều. Khóe miệng Lục Thừa Tiêu câu lên:-Cũng đúng, nếu như không vượt qua được chuyện lần này sao có thể là con của Lục Thừa Tiêu tôi được.-Anh nói không sai, xin hỏi bây giờ anh có thể đi ra ngoài được chưa? Bây giờ tôi an toàn rồi!Diệp Vãn Ninh chỉ chỉ vào cửa, trong phòng tắm lớn cô lại ở cùng với anh khiến cô cảm thấy có chút áp lực. Nhìn thấy bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt của cô, Lục Thừa Tiêu cảm thấy lo lắng của mình là không cần thiết. Đáng chết anh vội vàng phủ nhận những suy đoán trong lòng, anh chỉ lo cho đứa trẻ, làm sao anh lại có thể đi quan tâm đến kẻ giết người?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.