(140)
Quán bar luôn luôn là một nơi rất náo nhiệt, hầu như những ai tới bar đều buông thả bản thân hết mức, phóng túng một lần.
Ở dưới kia, Anna và đám vệ sĩ vẫn tiếp tục chờ đợi, vì Tô Hy đã dặn là không có mệnh lệnh của cô, bọn họ không cần thiết vào.
Xung quanh Anna và vệ sĩ là những người đang nhảy nhót những điệu nhảy nóng bỏng, vui vẻ hoà mình vào đám đông.
Ở phía trên tầng, cách một lớp cửa là tiếng thở dốc của phụ nữ, yêu kiều mềm mại.
Tô Hy thề đây là lần điên rồ nhất trong cuộc đời cô, trời tối tới mức không thể nhìn rõ đối phương có khuôn mặt thế nào, vậy mà cô lại dám mời gọi người ta.
Người đàn ông bá đạo ép cô lên cánh cửa, nụ hôn nóng bỏng ập tới cánh môi nhỏ nhắn của cô, như đang gặm nhấm, lại như đang trút giận, sau cùng lại dịu dàng như mật.
Đầu óc cô quay cuồng liên tục, cô chỉ biết bám chặt lấy hắn ta để giữ thăng bằng, mặc cho bản thân từng chút một bị dẫn dắt.
Bàn tay to lớn tiến xuống phía dưới, luôn vào bên trong váy của cô.
Cô kinh sợ kêu lên một tiếng, nhưng người đàn ông đã không chút lưu tình mà xâm nhập.
Khoái cảm lẫn đau đớn như đang từng chút một giày vò, Tô Hy cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, chiếc miệng nhỏ bật lên những tiếng ngâm nga mê người.
Sau khi sinh con xong, không có động chạm thân mật với đàn ông khác, khiến cho cô nhất thời không quen.
Người đàn ông một tay ôm lấy Tô Hy, tay kia vẫn tiếp tục những gì mình đang làm.
Sự chặt chẽ của cô khiến cho hắn như muốn phát điên lên, không nhịn được mà khẽ buột miệng chửi thề một tiếng:
- Chết tiệt, thật chặt!
Tô Hy lúc này như người không còn lý trí, một mực sống chết bám lấy người đàn ông như phao cứu sinh.
Cuối cùng hắn cũng giải phóng hết tất cả những vật cản trở, từ từ xâm chiếm cô.
- Ưm...!
Đau đớn lại một lần nữa ập tới, Tô Hy bị áp chặt lên cánh cửa, đón nhận sự mạnh mẽ từ người đàn ông trước mặt.
Bỗng nhiên ở bên ngoài vang lên tiếng gọi tên cô, khiến cho cô hoảng hốt:
- Giám đốc Pearl, cô ở đâu rồi?
Anna ở ngoài kia đã sốt ruột tới nỗi không thể chờ được nữa, liền dẫn vệ sĩ xông lên tầng.
Tô Hy sợ hãi đưa tay lên bịt miệng lại, ngàn vạn lần không thể để cho cô ấy phát hiện ra tình cảnh này được.
Nhưng người đàn ông dường như nhận ra được tâm tư của cô, liền cố tình thúc mạnh một cái:
- Ưm...!a...!
Tô Hy lập tức lại cắn chặt môi lại, hoảng hốt nỉ non:
- Đừng...!
Người đàn ông khẽ cong môi lên cười, khuôn mặt đẹp trai tà mị đã chìm trong màn đêm hoàn toàn.
Đèn cũng không được bật lên, Tô Hy lúc này làm sao còn nghĩ được nhiều tới vậy chứ? Cô chỉ biết là, cô cần giải quyết ngay lập tức, và hắn ta là sự lựa chọn duy nhất.
Không nhìn thấy nhau cũng được, tốt nhất nên là vậy.
Chỉ là tình một đêm thôi mà, không cần thiết quen biết.
Tiếp theo đó, người đàn ông ngoan ngoãn nghe lời Tô Hy một cách lạ lùng, ngừng lại toàn bộ động tác của mình.
Sự đột ngột này càng khiến cho Tô Hy hụt hẫng, cô vặn vẹo cơ thể đầy khó chịu, khẩn trương khẩn cầu anh:
- Khó chịu lắm...!ưm...!
- Khó chịu thế nào?
Người đàn ông xấu xa gặng hỏi, thậm chí còn cố tình chơi đùa nửa vời với cô.
Cô vừa tức cũng vừa ngượng, nhưng vì không còn cách nào khác, cô đành cắn răng chịu đựng:
- Muốn...!
- Không sợ bị phát hiện nữa?
- Ừm...!
Tô Hy giận dỗi ư hừ một tiếng, nhưng ngay lập tức bị người đàn ông đột ngột tấn công trở lại:
- Ưm...!
Lần này, anh không còn kiêng dè hay lưu tình nữa, trực tiếp nhấn chìm cô trong khoái cảm, muốn cô không biết bao nhiêu lần.
Tiếng nhạc sôi động ngoài kia có lớn thế nào cũng chẳng bằng cặp đôi lén lút làm chuyện mập mờ sau cánh cửa này.
Điên rồ nhưng kích thích, lạ lẫm mà quen thuộc.
...!
Ngày hôm sau, tin đồn giám đốc đại diện của tập đoàn Trương thị tới bar tình tứ với hai anh chàng trẻ đã lập tức lan ra ngoài, kèm theo video đã được đưa lên các web đen.
Chỉ trong một buổi sáng, Trương thị gặp rắc rối lớn, hạng mục hợp tác với Tô thị cũng đã bị hủy bỏ.
Lục Thiên Quân nhìn những tin tức này, khoé môi cong lên cười hài lòng.
Tư Mã Lộc đã làm theo những mệnh lệnh của anh, tiến hành thu mua lại tập đoàn họ Trương.
Sau khi Tư Mã Lộc lui xuống, Lục Thiên Quân mới hướng ánh mắt về phía phòng ngủ, ánh mắt dịu dàng chứa đầy yêu thương.
Không tự chủ được, anh liền đứng dậy bước vào phòng.
Cô gái nhỏ vẫn đang ngủ say trên giường không biết trời đất là gì.
Da thịt cô trắng nõn nà như tuyết, nằm trong lớp chăn mềm mại như viên ngọc quý giá.
Nhớ tới những gì của đêm qua ngọt ngào cỡ nào, anh lại càng thêm hạnh phúc.
Thật ra, dù cho cô có đi tận tới đâu thì anh vẫn sẽ tìm ra mà thôi.
Nếu như 4 năm trước anh vẫn chưa dám tự tin về năng lực và thế lực của mình thì giờ đây, anh đã có thể tới tìm cô rồi.
Không ngờ vừa hay bắt gặp cô gái nhỏ của mình đang xảy ra chút rắc rối, anh vừa ngỡ ngàng nhưng cũng hết sức cưng chiều, chiều theo ý muốn của cô.
Tô Hy khẽ động đậy, lười biếng quay sang chỗ khác, sau đó mới từ từ mở mắt ra.
Lờ đờ nhìn thấy trần nhà lạ lẫm trước mặt, thế nhưng cô vẫn theo thói quen mà gọi tên Anna:
- Anna, mấy giờ rồi...!
Câu này vừa thốt lên, chính bản thân Tô Hy còn cảm thấy hốt hoảng, cô lập tức tỉnh ngủ hẳn.
Sao giọng nói của cô lại trở nên khàn đặc thế này rồi?
Tô Hy cố gắng ngồi dậy, chỉ cảm thấy khắp nơi trên cơ thể đau nhức, dưới lớp chăn bông mềm mại cô hoàn toàn trần như nhộng.
Cái quỷ quái gì thế này?
Tô Hy còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì ở phía bên cạnh, ai kia đã kịp thu hết tất cả những biểu cảm đáng yêu của cô vào tầm mắt:
- Chào buổi sáng, bé con!.