(120)
Lục Thiên Viễn hiện tại phải đối diện với cả gia đình Ngụy Ni, ở phía xa xa còn có một nhóm người giúp việc đang "hóng hớt" chuyện nữa.
Thế nhưng hắn đã vứt bỏ đi sự kiêu ngạo thường ngày, tiếp tục quỳ gối cho tới khi được sự cho phép của ông bà Ngụy mới thôi.
Ông Ngụy cứ chăm chăm nhìn Lục Thiên Viễn một hồi lâu, mãi mới nghiêm giọng chất vấn:
- Cậu nghĩ bản thân có thể bù đắp được cho Tiểu Ni? Cậu lấy đâu ra cái tự tin đó? Ngụy gia chúng tôi cũng không thua kém gì nhà họ Lục đâu của cậu, đừng tưởng có quyền thế là có tất cả!
Giọng điệu của ông Ngụy vô cùng gay gắt, từ đầu tới cuối chỉ toàn là chỉ trích.
Ngụy Ni là đứa con gái bảo bối duy nhất của Ngụy gia, hạnh phúc của cô đương nhiên sẽ được đặt lên hàng đầu.
Nếu như Ngụy Ni không thích Lục Thiên Viễn, Ngụy gia cũng chẳng thiếu tiền nuôi thêm một đứa nhỏ đâu.
Lục Thiên Viễn ngước đầu lên nhìn ông Ngụy, giọng điệu cực kì chân thành, khẩn cầu:
- Tương lai phía trước thế nào cháu cũng không dám nói trước được, nhưng cháu hứa sẽ yêu thương Tiểu Ni tới hơi thở cuối cùng, cháu nhất định sẽ bù đắp cho cô ấy thật nhiều...!
- Hay cho câu sẽ yêu thương Tiểu Ni tới hơi thở cuối cùng.
Câu nói này của cậu cũng chỉ xuất phát từ sự áy náy mà thôi, cậu tự hỏi lòng mình xem cậu có thật lòng yêu Tiểu Ni nhà chúng tôi không? Không có tình yêu, chúng tôi làm sao dám giao con gái bảo bối của chúng tôi cho cậu?
Lần này tới lượt bà Ngụy lên tiếng chất vấn, qua những lời nói của Ngụy Ni và Lục Thiên Viễn thì bà có thể suy ra được chuyện này Lục Thiên Viễn không hề biết gì thật, là Ngụy Ni đã giấu hắn.
Vậy nếu như hai người yêu nhau thật lòng, tại sao lại giấu nhau một chuyện lớn như vậy? Cho nên, mối quan hệ của Ngụy Ni và Lục Thiên Viễn chắc chắn không phải mối quan hệ yêu đương, chỉ là mập mờ không rõ ràng.
Với lại nếu như Lục Thiên Viễn thật lòng yêu Ngụy Ni, tại sao không để ý tới những biểu hiện khác lạ của Ngụy Ni khi mang thai chứ? Đối với một người như vậy, ông bà Ngụy càng không dám mạo hiểm đẩy con gái mình vào vòng tay của hắn.
Đó là hạnh phúc cả đời của Ngụy Ni đó!
Nếu đã không có tình yêu, tốt nhất là không nên ràng buộc nhau làm gì.
Giải thoát cho nhau chính là tốt nhất, sau này sẽ không phải hối tiếc vì điều gì.
Những lời nói của bà Ngụy khiến cho Lục Thiên Viễn trầm mặc một vài giây, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Quả thực hắn cũng không rõ bản thân mình đối với Ngụy Ni là như thế nào nữa.
Ban đầu đúng là hắn muốn xí xoá mọi chuyện với Ngụy Ni, không muốn liên quan gì tới cô.
Nhưng tới khi không gặp nhau thì hắn lại cảm thấy thiếu vắng trống trải, nghe tin cô bị ốm thì lòng hắn lại lo lắng như lửa đốt.
Đỉnh điểm nhất là hôm nay, sau khi biết chuyện cô đang mang thai đứa con của hắn, hắn thật sự muốn bù đắp cho cô, thật sự muốn làm rất nhiều điều.
- Cháu thực sự muốn bù đắp cho Tiểu Ni, con của cô ấy cũng là con của cháu, là con cái nhà họ Lục.
Đứa bé cũng không thể sinh ra không có cha được, mong hai người suy nghĩ kĩ và đồng ý cho phép cháu ạ.
Lục Thiên Viễn không biết nên thuyết phục người khác thế nào, sinh ra trong Lục gia hào môn, việc tự hạ thấp bản thân thế này hắn cũng chưa từng làm.
Nhưng trong chuyện này, là hắn thật lòng muốn bù đắp cho Ngụy Ni, muốn mang đến tất cả những điều tốt đẹp cho hai mẹ con cô.
Đứng ở trên tầng, Tô Hy đỡ Ngụy Ni, cùng cô ấy nhìn xuống phía dưới.
Cả hai không biết Lục Thiên Viễn đã nói gì với bố mẹ Ngụy Ni, mãi một lát sau ông Ngụy mới cho phép hắn đứng lên.
Nhưng nhìn nét mặt của hai người cũng chẳng đỡ hơn là bao, có vẻ như là thương lượng không thành công rồi.
Ngụy Ni khẽ thở dài, dường như không nỡ nhìn thấy Lục Thiên Viễn buồn bã như vậy.
Tô Hy nhìn sang Ngụy Ni, chần chừ một lúc cô mới hỏi:
- Tiểu Ni, cậu thực sự vẫn còn yêu Lục Thiên Viễn sao?
Lục Thiên Viễn đã từng tổn thương Ngụy Ni như vậy, thật lòng Tô Hy cũng không tán thành việc Ngụy Ni và hắn ở bên nhau.
Nếu là hắn thành tâm muốn bù đắp, cũng không nên ràng buộc nhau nếu như không có tình yêu.
Hôn nhân không phải chuyện đùa, mà đó là cả hạnh phúc của một đời người.
Dù cho sau này có ly hôn, mỗi người một cuộc sống khác nhau, nhưng làm sao có thể quay trở lại như trước được? Làm sao có thể chữa lành được vết sẹo của cuộc hôn nhân cũ?
Tô Hy hỏi Ngụy Ni câu đó là vì cô muốn cô ấy tự đưa ra quyết định rõ ràng cho bản thân mình, không nên mù quáng mà hành động dại dột.
Ngụy Ni vẫn chăm chú nhìn Lục Thiên Viễn còn đứng ở dưới sân, dù cho bố mẹ cô ấy đều đã bỏ vào nhà hết rồi.
Tô Hy hỏi câu này, cô ấy không chút chần chừ gì mà đáp:
- Phải, tớ yêu Lục Thiên Viễn rất nhiều.
Tớ không có cách nào để quên được anh ấy, hơn nữa đứa con trong bụng tớ cũng là giọt máu của anh ấy.
Tớ không thể phủi bỏ tất cả được.
Có được câu trả lời này của Ngụy Ni, Tô Hy cũng không muốn ngăn cản cô ấy nữa.
Nếu như cô ấy thực lòng yêu và muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, cô đương nhiên sẽ ủng hộ và cổ vũ cô ấy hết mình.
Chỉ là con đường mà Ngụy Ni lựa chọn, có lẽ sẽ không được bằng phẳng.
Tâm tư của người nhà họ Lục khó đoán, càng yêu sâu đậm thì sẽ chỉ rước hoạ vào thân mà thôi.
...!
Khi Tô Hy rời khỏi Ngụy gia thì cô vẫn còn nhìn thấy Lục Thiên Viễn đứng chờ dưới sân.
Cô liếc nhìn hắn một cái thật nhanh, khẽ lắc đầu thở dài rồi rời đi.
Tô Hy đi bộ một đoạn đường để bắt taxi, vừa đi vừa suy nghĩ mông lung.
Cô vô thức chạm tay lên bụng mình, cảm nhận sự hình thành của con qua từng ngày.
Đứa bé này cô vẫn chưa dám nói ra với Lục Thiên Quân, tạm thời không biết sẽ nên nói thế nào nữa.
Cô yêu Lục Thiên Quân như vậy, mà anh cũng đối rất tốt với cô, cô vẫn lo sợ được mất.
Đến cả cô còn như vậy thì nói gì tới Ngụy Ni chứ? Từ đầu tới cuối, Lục Thiên Viễn chưa từng nói yêu Ngụy Ni.
Cũng giống như Lục Thiên Quân, anh cũng chưa từng chân thành nói yêu cô.
Lục Thiên Quân hết sức cưng chiều cô, cho cô ăn ngon mặc đẹp, hệt như một con búp bê được anh nuôi trong lồng kính.
Bầu trời của cô cũng là do anh ban cho, cô sống trong tầm kiểm soát của anh, chưa bao giờ được tự do đi đây đâu đó.
Con búp bê này, mỗi khi chủ nhân cần thì đều sẽ chiều chuộng theo ý của chủ nhân, thoả mãn dục vọng của anh, ngoan ngoãn nghe lời.
Tất cả những thứ đó, vì cô yêu anh nên cô chẳng bao giờ có suy nghĩ sẽ bài xích anh, cũng chưa bao giờ nghĩ tiêu cực bản thân chỉ là một công cụ dùng để thoả mãn dục vọng.
Cô thật sự hy vọng anh cũng có tình cảm với mình, thực sự mong rằng anh đối xử tốt với cô không phải như là những gì cô đang lo nghĩ tiêu cực.
Tiếng còi ô tô đột ngột vang lên khiến cho Tô Hy giật mình, đầu óc đang suy nghĩ miên man lập tức quay trở lại thực tại.
Ngước đầu lên, cô nhìn thấy người trong xe chính là Peter:
- Đang suy nghĩ gì mà chú tâm vậy? Lên xe đi, tôi đưa cô về!.