Tổng Tài Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 22: 22: Hôm Nay Không Nên Ra Khỏi Nhà




Cố Minh đột nhiên tức giận bỏ đi, đám bạn của hắn mặc dù cảm thấy có hơi kỳ lạ nhưng vẫn không có đuổi theo.

Lão đại đang nóng giận nếu đến gần hắn không khác gì tự đi tìm đường chết cả, nên là bàn ăn lúc này chỉ còn lại bốn người, chàng mập Chung Hán Miên hai người còn lại Tần Thiên Lan không biết tên và cô.

Một người trong đó vừa thấy Cố Minh rời đi liền không nhịn được nữa băt chuyện với Tần Thiên Lan.

“Bạn học Tần tại sao Cố Minh lại gọi cậu là chị vậy? Cậu là chị họ cậu ấy à?”

Tần Thiên Lan đang ăn lại bị hỏi, ngước mắt nhìn lên ngườ đối diện mình.

Cậu bạn kia nhìn qua liền có thể đoán được là một tên đào hoa chính hiệu, chỉ thiếu chút viết trên mặt hai chữ đào hoa mà thôi.

Đôi mắt hoa đào cong cong, chiếc miệng mỏng hồng hồng, làn da trắng cùng thân hình mỏng manh.

Nếu như cô không phải đang ngồi đối diện hắn, thì nghe người khác tả lại như vậy cô còn nghĩ rằng là một cô gái cực kỳ xinh đẹp nữa ấy chứ.

Ai mà nghĩ đến một tên đàn ông lại có thể xinh đẹp hơn hoa như vậy chứ.

“Trước khi cậu hỏi người khác một vấn đề gì đó, có phải là cậu nên khai báo tên họ hay không? Đến phép lịch sự căn bản cũng không biết.” Tần Thiên Lan đáp lại hắn một câu liền tiép tục làm nhiệm vụ ăn uống của mình.

Cô cảm thấy hôm nay không phải một ngày tốt, đến ăn cơm cũng không được yên.

Cậu trai kia phát hiện ra bản thân mình có chút vọi vàng, cũng cảm thấy cô gái trước mặt có chút thú vị, ban đầu nếu như không nghĩ rằng Tần Thiên Lan là bạn gái của Cố Minh hắn sớm đã động tay rồi.

“Tôi gọi Trệu Gia Lạc, rất vui vì được làm quen cậu, vạn học Tần.”

Triệu Gia Lạc thật sự rất giống với ấn tượng ban đầu của Tần thiên Lan, chính là mọt tên chuyên đi hút hoa đào, bởi vì khi hắn cười lên dôi mắt liền cong cong hình nửa vầng trăng vô cùng đẹp mắt.

Nụ cười rực rỡ tựa như hoa đào tháng ba càng thu hút người chung quanh bất kể là nam hay nữ.

Tần Thiên Lan buông đũa trên tay xuống, trực tiếp đứng lên chuẩn bị đi, cô thấy hôm nay vẫn là quay về nhà thì tốt hơn.

“Cậu cũng nên học cậu ấy gọi tôi là chị đi, tôi so với các cậu lớn hơn rất nhiều, hơn nữa.” Hơn nữa tôi còn là chị dâu tương lai của Cố Minh, hắn không gọi tôi là chị thì gọi là gì.

Bất quá câu sau Tần Thiên Lan cảm thấy vẫn là khôg cần thiết phải nói ra thì hơn, tương lai mặc dù cô nhất định sẽ theo đuổi được người nhưng bất quá nó là tương lai.

Hiện tại vẫn nên khiêm tốn một chút.

Tần Thiên Lan cùng mấy người bạn của Cố Minh nói chuyên xong liền trực tiếp trốn học.

Giờ giấc học của trường đại học vốn không cố định một khung giờ như hoc sinh cấp ba, nên việc trốn học so với học sinh cấp ba vẫn còn có chút dễ dàng hơn rất nhiều.

Tần Thiên Lan vừa mới đi ra cồng cách cổng trường không xa lại một lần nữa bị chặn đường.

Lần nay người chặn đường cô là một đám côn đồ gần trường, chuyên trấn lột mấy học sinh có phần yếu đuối.

“Cô là Tần Thiên Lan?” Tên đại ca đầu trọc nhìn Tần Thiên Lan từ đầu tới chân như thể muốn xác định xem có đúng hay không.

Tần Thiên lan lúc này đang chửi thề trong lòng, quả nhiên cô vẫn là không nên ra cửa thì hơn, ai đời vừa ra khỏi cửa liền bị chặn đường bốn lần kia chứ.

Có câu quá tam ba bận, cô thì hay rồi quá tam bốn bân luôn mới ghê.

“Nếu tôi nói không phải?”

Gã côn đồ nghe Tần Thiên Lan mặt không đổi sắc nói, hơn nữa cô từ lúc bị chặn đến giờ một tia sợ hãi cũng không có mà vô cùng bình tĩnh.

Hắn lấy điện thoại ra, lục lại trong tin nhắn một bước ảnh chụp lén trong lớp học buổi sáng, mà người trong ảnh không phải ai khác chinhs là Tần Thiên Lan.

“Không đúng, người trong này thật sự là cô mà?”

Gẫt nhìn điện thoại, lại nhin Tần Thiên Lan, nhìn qua không gióng với côn đồ mà cảm thấy có chút ngu.

“Thật Phiền.”

Gả ta chỉ kịp nghe Tần Thiên Lan nói một câu như vậy, còn chưa kịp hỏi cô nói vậy là ý gì cả đám thanh nên hơn mười tên đã nằm la lệt trên đất.

Mặc dù bên goài không có bất kỳ vết thương nào, nhưng bọn họ không cách nào đứng lên được, toàn thân điều đau ê ẩm.

Điều đáng sợ là Tần Thiên Lan vừa rời đi chưa đến mười phút xe cảnh sát đã đến hốt đám côn đồ này đi về sở cảnh sát uống trà.

Nghe bảo trước đó có một cô gái gọi điện thoại báo án, bảo là mình bị một đám người chặn đường, đến khi cảnh sát đến nơi chỉ thấy đám người kia nằm la lệt trên đất, trên người đến một vết thương cũng không có, nhưng lại kieu la như sắp chết đến nơi rồi vậy.

Sau khi đám người này bị bắt, sở cảnh sát liền nhận được một gmail mặc danh, bên trong đươc ghi lại từ camera an ninh gần trường học, tất cả hành vi đánh người tống tiền của đám côn đồ này điều bị ghi lại.

Vi nhất về người gửi cảnh sát lại không cách nào tìm ra..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.