Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 276: Cô Trần có lai lịch gì?




"Có nghe nói về bối cảnh của cô ta không..." Trong giờ giải lao của phòng thử vai, mấy người phụ nữ đang tán gẫu, trong đó có một người nhớ tới điều gì đó, ra vẻ thần bí mà hạ giọng: "Các cô không thấy là trông cô ta rất quen mặt sao. Nửa năm trước vô cùng hot, còn dính vào vụ bê bối với vị kia của IP&G đấy."

"Suỵt! Đừng nói nữa, sếp Lê đến rồi."

Người quản lý cảnh giác nháy mắt với mấy người bọn họ. Bốn ứng cử viên cuối cùng, ba trong số đó là người mẫu ngôi sao chuyên nghiệp, bình thường bọn họ tranh đấu rất gay gắt trong công việc, bề ngoài biểu hiện rất tử tế nhưng trong thâm tâm lại che giấu những thủ đoạn ác độc. Song sự kiện lần này khiến bọn họ đoàn kết hơn bao giờ hết, nhằm đối phó với làm xáo trộn mọi việc kia.

Một bóng dáng anh tuấn tiến về phía bọn họ.

“Chào sếp Lê.” Bọn họ lập tức tản ra, tạo dáng đứng chuẩn và tao nhã, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười, đồng thanh chào.

Lê Hướng Bắc vẫn là phong độ thân sĩ, với bộ vest đen đắt tiền đặt may riêng trên người, dáng đứng thẳng tắp nhìn về phía bọn họ, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.

"Mọi người vất vả rồi."

Nghe được ông chủ lớn chào hỏi bọn họ thân thiết như vậy, mấy cô gái ửng đỏ hai má, không khỏi có chút nhộn nhạo.

Kỳ thật, so với cái vị cao không thể với kia của nhà họ Nguyễn, cậu ấm Lê càng được phái nữ hoan nghênh hơn.

Lê Hướng Bắc nổi tiếng là người sẵn sàng chi tiền cho bạn gái, bất kỳ ngày lễ lãng mạn nào cũng không bỏ sót kim cương trang sức. Dù bạn gái anh ta thường xuyên thay đổi nhưng trong lòng ai cũng biết rằng yêu đương không phải tìm vợ, dễ tụ dễ tan, cầm một khoản phí chia tay xa hoa, chia tay người yêu cũ vẫn có thể mỉm cười chào hỏi.

Chỉ là trong những năm gần đây, không có người phụ nữ nào có thể được Lê Hướng Bắc đối xử đặc biệt. Anh ta vẫn luôn tìm kiếm, như thể ngay cả chính anh ta cũng không biết mình đang tìm kiếm điều gì.

"Sếp Lê, những người lập kế hoạch IP&G đã tổ chức một cuộc họp với chúng tôi vào sáng nay. Bên bọn họ nói rằng quảng cáo phải được hoàn thành trước Giáng sinh, vì vậy cả hai bên chúng tôi quyết định để hoàn thành lần quay chụp này nhanh hơn và tốt hơn, ngày mai trực tiếp cho bốn người bọn họ cùng nhau đến Hồng Kông lấy cảnh. Nếu người nào quay thử có hiệu quả tốt thì sẽ trực tiếp dùng người đó."

Trợ lý thấy anh ta tới rồi, lập tức chạy lên báo cáo công việc. Nhưng Lê Hướng Bắc có vẻ không quan tâm lắm, ánh mắt anh ta nhìn quanh một vòng.

Anh ta hỏi: "Cô Trần đâu, bây giờ cô ấy ở đâu?"

Ba cô gái còn lại mặt không thay đổi, vẫn giữ nụ cười bình tĩnh, vểnh tai lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ. Lê Hướng Bắc vừa lại đây thì đã tìm người phụ nữ họ Trần đó rồi.

Trợ lý nói thật với anh ta: "Đạo diễn nói rằng động tác của cô Trần chưa đủ chuẩn, cô ấy còn ở bên trong..."

Dù sao cũng không phải là dân chuyên nghiệp, cho nên khi quay chụp luôn sẽ gặp rất nhiều phiền toái về vấn đề kỹ thuật.

"Tự mình tìm ngược, đáng!"

Sắc mặt Lê Hướng Bắc bỗng nhiên trầm xuống, hung dữ mắng một câu. Trợ lý cùng những người còn lại đều có thể nghe thấy rõ ràng rành mạch, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Đang mắng ai vậy?

Mắng xong, bước chân anh ta vẫn vô thức đi về phía trường quay.

"Anh tới nơi này làm cái gì?"

Mà vừa lúc, Trần Tử Huyên vội vã chạy ra ngoài suýt chút nữa đụng phải anh ta.

Vì vừa rồi bị đạo diễn ngược mấy vòng, cảm xúc nhịn nhục của cô Trần không có nơi nào để trút bỏ, hiện tại cô nhìn thấy ai cũng chướng mắt.

Nhìn thấy khuôn mặt khó coi của cô, vốn dĩ Lê Hướng Bắc còn có hơi tức giận lập tức nở một nụ cười "vui sướng khi người gặp họa", châm chọc khiêu khích cô.

“Không có bản lĩnh cũng đừng học người ta tranh cử.”

Trần Tử Huyên tự biết đuối lý, cũng không phản bác, tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi sải bước rời đi.

Thấy cô thật sự không để ý tới mình mà bỏ đi một cách không có lương tâm như vậy, Lê Hướng Bắc lập tức hét lên với cô: "Này, bên ngoài trời đang mưa đấy, cô có mang ô không?"

"Không phải việc của anh."

Trần Tử Huyên đi một đôi giày cao gót, rất có khí thế, ngay cả đầu cũng không quay lại mà trực tiếp chặn họng anh ta.

Lê Hướng Bắc không biết làm sao, chân không nghe sai sử, không hề có tiền đồ mà đuổi theo.

Anh ta thảo luận với cô một cách thiện chí: "Chúng ta cùng nhau đi ăn trưa đi. Bạn của tôi mới mở một nhà hàng Hàn Quốc mới ở bên kia đường. Tôi đã ăn thử, hương vị không tệ."

Cô cũng đói bụng rồi, vào thang máy, kỳ quái mà nói với anh ta: “Tôi không rảnh, vừa rồi tôi vẫn chưa quay hình tốt đâu.” Hiện tại cô muốn giải quyết cơm trưa thật nhanh, một lát nữa còn phải chịu ngược.

"Không cần để ý đến ông ta."

"Tôi muốn quay thật tốt."

Lê Hướng Bắc nói rất trôi chảy: "vậy tôi đóng gói mang về cho cô."

Thấy bên ngoài trời đang mưa thật, Trần Tử Huyên liếc nhìn tên họ Lê này một cái: "Nhanh lên, đạo diễn nói chỉ cho tôi ăn cơm một tiếng thôi."

Sau đó, cậu ấm Lê vô cùng chịu khó làm chân chạy việc vặt.

Tất cả mọi người trong trường quay đều ngây ra như phỗng, cả đám đều mang biểu cảm hết sức kinh hãi mà nói không nên lời.

... Cô Trần này rốt cuộc là ai?

"Hình như bọn họ đang hoài nghi cô là Lưu Oánh Oánh."

Cuối cùng, sau hai giờ tra tấn nữa, một tân binh như Trần Tử Huyên miễn cưỡng thực hiện được cảnh quay mà đạo diễn hài lòng. Lê Hướng Bắc lái xe đón cô cùng rời đi. Trong xe, anh ta không nhịn được lại chế nhạo cô một câu.

Trần Tử Huyên chưa từng tiếp xúc với ngành quảng cáo người mẫu. Tuy người ta nói rất nhiều bình hoa trong giới nghệ thuật cũng chỉ là đồ trang trí, nhưng cô lâm thời khởi nghĩa muốn tranh cử với các cô ta, cô phải học kỹ năng thật vững chắc. Cuối cùng cũng hoàn thành rồi, tâm trạng cô trở nên sáng sủa hơn nhiều.

Tâm tình tốt nên cô không thèm so đo với kẻ tiểu nhân Lê Hướng Bắc, dựa vào sau xe, uể oải than thở: "Tôi biết mấy người bọn họ vẫn cứ nói mãi không dừng, coi tôi là Lưu Oánh Oánh, thật là không có năng lực quan sát."

"Đúng vậy, nếu là Lưu Oánh Oánh, làm sao có thể quay một cảnh đơn giản như vậy suốt cả ngày chứ."

Trần Tử Huyên nhìn thấy bộ dạng đê tiện này của anh ta thì cũng không nổi giận với anh ta, rất bình tĩnh nói cho anh ta biết một sự kiện khác: "Lê Hướng Bắc, họ còn nói, tôi có một chân với anh."

"Một chân cái gì?"

"Không phải, bọn họ nói chúng ta đã có mấy chân rồi. Lần trước anh đưa quần áo mới cho tôi đến khách sạn thay, bọn họ nói chúng ta đang gấp gáp thuê phòng."

Lê Hướng Bắc phanh gấp, vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn cô chằm chằm: "Sao cô không giải thích với bọn họ?"

"Làm sao giải thích được, miệng mọc ở chỗ của người khác rồi."

Lê Hướng Bắc vô cùng phẫn nộ. Hiện tại anh ta xem như nhìn rõ ràng rồi, yêu nữ này là tai họa l ngàn năm, vậy mà vẫn tỏ vẻ không sao cả!

“Trần Tử Huyên chết bầm, có phải kiếp trước tôi đào mộ tổ tiên nhà cô hay không?” Cậu ấm Lê tức giận không còn hình tượng.

"Nếu những lời này lọt vào tai Chi Vũ, tôi còn sống nữa hay không đây? Cô cũng biết con người cậu ấy cực kỳ bao che khuyết điểm. Cô muốn hại chết tôi có phải hay không..."

“Tối nay không phải anh ta đi dự tiệc tối với Hạ Vân Lệ à?” Trần Tử Huyên vẫn luôn bỏ ngoài tai với những lời mắng mỏ tức giận của anh ta, thần sắc cô nghiêm túc hỏi một sự kiện khác.

Lần ra mắt sản phẩm mới này của IP&G có vẻ khác với trước đây, tập đoàn đặc biệt coi trọng. Trần Tử Huyên không biết gì về lĩnh vực kinh doanh, chỉ biết rằng ngày mai họ cần phải bay sang Hồng Kông để quay ngoại cảnh. Tối nay tập đoàn sẽ tổ chức một bữa tiệc tối cầu chúc thành công.

Sắc mặt Lê Hướng Bắc tối sầm, cao ngạo hất hàm, nghiêng đầu không muốn để ý tới cô.

Trần Tử Huyên tự ý nói: "Vậy thì, buổi tối hôm nay, anh đi tham dự chung với tôi."

“Tôi sẽ không tham dự buổi tiệc rượu nhàm chán này đâu.” Anh ta thẳng thừng từ chối.

"Vậy thì tôi sẽ tự đi."

Lê Hướng Bắc khịt mũi: "Ồ, cô dự định tham gia với thân phận nào, cháu dâu nhà họ Nguyễn hay là thiên kim nhà họ Trần thành phố C, hay là Lưu Oánh Oánh giả?"

Nếu thân phận của cô thực sự bị bại lộ thì sẽ rất khó xử.

Vẻ mặt của Trần Tử Huyên nghiêm túc, đột nhiên trở nên trầm mặc, một lúc sau mới hàm hồ mở miệng: "Tôi có chuyện muốn đích thân nói với anh ấy."

"Chuyện gì?"

Cô lại chọn im lặng.

Hồi lâu, cô thấp giọng lẩm bẩm một mình, giọng nói chỉ có mình cô có thể nghe được: "Tôi sợ nói ra, anh ấy vẫn không chút động lòng..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.