“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng được xả hơi” Đầu Trọc vặn mình kêu răng rắc, hắn nghĩ tới món ăn nóng hổi và bồn tắm mát lạnh trong khách sạn mà cảm thấy thật thoải mái.
“Đại ca, sao chúng ta không để họ đưa tới khách sạn? Xuống xe tận đây, còn một quãng đường xa phải đi bộ, mệt xác.”
Mặt Choắt vừa lê đôi chân mỏi nhừ vừa làu bàu.
Chu Tài nhìn hắn nhếch mép coi thường, không thèm đáp lại khiến Mặt Choắt vô cùng bất mãn.
“Xuống khách sạn cái đầu mày này!” Đầu Trọc đưa tay gõ thật mạnh lên đầu Mặt Choắt, nói tiếp.
“Mày ngu thế! Mày không nhìn cái mặt đầy đề phòng của con nhóc lái xe à? Mày muốn đi bộ một đoạn đường hay muốn người ta phát giác ra mày? Xuống xe ở khách sạn thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Đồ ngu”
Đầu Trọc không hề nể nang, vừa bước đi vừa chửi Mặt Choắt không tiếc lời.
“Chúng mày có im đi không?Về khách sạn thu dọn đồ đạc trả phòng rời đi ngay cho tao”
Chu Tài cáu kỉnh. Màn đêm đã buông xuống, những ánh sao chưa kịp mọc, lúc tranh tối tranh sáng thế này không khí rất nóng nực. Cả ngày dầm mình ngoài sa mạc lại trải qua cơn bão kinh hoàng ngay cả bản thân hắn cũng không muốn nhắc nhích.
Hắn cũng chỉ muốn tìm một nơi nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng sa mạc này không phải là chỗ dung thân của hắn, càng rời xa nơi này càng nhanh càng tốt.
Chỉ một lát nữa chắc chắn bọn người kia sẽ báo cảnh sát và bắt đầu tìm kiếm Trương Tú Anh, e rằng tới lúc đó bọn chúng có mốn rời đi cũng không thể.
Ở nơi sa mạc này, dân cư không đông đúc gì chính vì thế sự xuất hiện của bất kỳ người lạ mặt nào cũng sẽ gây sự chú ý, huống chi bọn chúng có tới ba người.
Cũng may ngay từ đầu khi tiếp xúc với những người xung quanh Chu Tài luôn dùng giọng địa phương khác, bọn chúng lấy lý do an toàn dịch bệnh để đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai hạn chế sự nhận diện của người khác tới mức tối đa.
Mặt Choắt và Đầu Trắc nghe đại ca mình nói như thế có phần thất vọng, chúng những tưởng về tới thị trấn là có thể nghỉ ngơi, ai ngờ sẽ phải di chuyển luôn nhưng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề trong giọng nói của Chu Tài cả hai cùng im lặng. Bước đi về phía khách sạn càng thêm nặng nề.
Chu Tài ra hiệu cho hai đàn em lên phòng trước, hắn ở lại nói chuyện với lễ tân.
Gọi là khách sạn cho có chút sang trọng, thực chất nơi bọn chúng tá túc là một nhà nghỉ bình dân nhỏ, nằm gọn trong góc khuất của thị trấn, ở đây chủ yếu tập trung những đôi tình nhân vụng trộm nghỉ theo giờ nên mọi thông tin của khách chỉ cần có tiền là có thể được bảo mật tuyệt đối.
“Tôi trả phòng, cô gọi giúp tôi một chiếc xe chở chúng tôi tới Lý Thành”
Chu Tài chia tay kèm theo khóa cửa là mấy tờ tiền mệnh giá lớn. Lễ tân nhìn thấy tiền tip khuôn mặt bị bì lạnh lùng biến đổi nhanh hơn cả lật bánh tráng, cô ta niềm nở quá mức cần thiết.