Đoàn người đi sâu vào thị trấn bỏ hoang, dựa vào định vị để tới những địa điểm đã đánh dấu sẵn, dừng lại đo đạc, ghi chép sau đó lại tiếp tục đi, Thịnh Thiên Vĩ ra hiệu cho mọi người nghỉ một chút dưới bóng râm của một bức tường lớn. Đoàn người mỗi người tự kiếm cho mình một chỗ ngồi nghỉ ngơi, uống nước, nạp thêm năng lượng.
Nguyễn Anh lấy từ ba lô ra hai gói lương khô đưa cho Trương Tú Anh một gói, hoạt động liên tục khiến năng lượng bị tiêu hao nhanh chóng. Trương Tú Anh cầm gói lương khô bóc ra ăn ngon lành. Thịnh Thiên Vĩ cũng tới ngồi bên cạnh các cô, anh đưa tay bẻ một miếng lương khô từ gói của Trương Tú Anh ăn một cách tự nhiên, sau đó bước về phía đội khảo sát.
Trương Tú Anh và Nguyễn Anh trợn mắt nhìn anh. Nguyễn Anh huých khửu tay vào hông Trương Tú Anh, hất hất cằm, thì thào.
“Sao tôi cứ cảm thấy Thịnh tổng có ý với cô nhi?”
“Chị đừng nói linh tinh, anh ta thì ai mà chả có ý” Trương Tú Anh gạt ngay ý nghĩ trong đầu của Nguyễn Anh.
“Đầu thai e là vẫn không hết nếu lại tiếp tục gặp người như Thịnh tổng” Nguyễn Anh cười tinh ranh, bỏ tột miếng lương khô vào miệng ghé tai Trương Tú Anh nói nhỏ
“Tôi đi vệ sinh”, sau đó phủi mông đứng dậy.
“Các cô nói gì tôi nghe thấy hết” Thịnh Thiên Vĩ vẫn đứng đằng sau hai người bọn họ từ nãy tới giờ, chờ Nguyễn Anh chạy đi anh cúi xuống ghé sát vào tai Trương Tú Anh, thả một câu.
“Anh là trộm nghe lén sao?” Trương Tú Anh phản pháo.
“Tôi đâu cần nghe lén, tại các cô không chịu để ý trước sau mà thôi.” Hơi thở của Thịnh Thiên Vĩ khiến Trương Tú Anh ngứa ngáy.
“Nghe thấy người khác ngưỡng mộ mình, cảm giác của anh thế nào? Trương Tú Anh nheo mắt nhìn thẳng vào Thịnh Thiên Vĩ.
“Không có cảm giác gì” Thịnh Thiên Vĩ ngồi xuống cạnh Trương Tú Anh, anh vặn nắp một chai nước đưa tới trước mặt cô.
“Cảm ơn!” Trương Tú Anh không khách sáo cầm lấy chai nước ngửa cổ uống một ngụm lớn.
“Không có cảm giác gì sao tôi thấy mặt anh lại không phải như vậy nhỉ?” Trương Tú Anh vẫn không buông tha anh.
“Với người khác là không có cảm giác gì, nếu là cô khen tôi thì lại khác” Thịnh Thiên Vĩ cũng nhìn lại trương Tú ANh, ánh mắt anh thẳng tắp, chứa những tia sáng lấp lánh của nắng.
“Tôi có khen anh sao? Mơ đi.” Bị anh nhìn, Trương Tú Anh quay mặt nhìn đi chỗ khác, tai bỗng nóng lên.
“Là tôi nghe nhầm?” Thịnh Thiên Vĩ vẫn tiếp tục.
“Xem ra chúng ta phải làm thông trưa rồi, tôi nghĩ tốt nhất là buổi trưa ăn tạm cái gì đó mọi người tự mang theo sau đó làm tới chiều, nếu không hôm nay sẽ không xong” Trương Tú Anh nhìn đồng hồ đã mười một giờ trưa mà khối lượng công việc theo dự kiến mới được hai mươi phần trăm. Cô chuyển đề tài.
Thịnh Thiên Vĩ nhìn bầu trời xanh ngắt, mặt trời đã sắp chiếu thẳng tắp, bèn đồng ý với Trương Tú Anh. Ở thị trấn hoang này sóng điện thoại rất chập chờn, Thịnh Thiên Vũ lôi bộ đàm ra
nói với đội hậu cần rằng bữa trưa bọn họ không trở về, cử một người mang đồ ăn tới cho bọn họ để tiết kiệm thời gian. Xong việc anh quay ra nhìn Trương Tú ANh đang cúi đầu xem số liệu của đội khảo sát. Cô đã tháo khăn trùm chỉ đội chiếc mũ lưỡi trai, mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng phía sau thỉnh thoảng lại đung đưa theo cử động của cô. Cần cổ trắng ngần lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt hồng lên vì nóng, tay áo rằng ri được cô xắn lên gọn gàng để lộ CỔ tay trắng nõn, cô không đeo gì ngoài một chiếc đồng hồ điện tử có đủ cả định vị. Dáng cô nhỏ nhắn cao ráo, nhìn như một cô quân nhân rất nữ tính nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ. yết hầu Thịnh Thiên Vĩ bất chợ trượt lên trượt xuống mấy cái.
“Thỉnh Tổng, chân của tôi bị treo rồi”
Trương Tú Linh vốn định chạy qua mời Thịnh Thiên Vĩ cùng ăn bánh mì với mình nhưng khi tới gần thấy anh đang ngẩn ngơ nhìn đi đâu đó. Cô ta nhìn theo ánh mắt anh, bắt gặp hình ảnh của Trương Tú Anh, trong lòng dấy lên lửa giận. Bèn giả bộ mình bị treo chân.
Thịnh Thiên Vĩ giật mình nhìn thấy bộ dạng tập tễnh của Trương Tú Linh bên cạnh.Anh đỡ chiếc ba lô từ tay cô ta khoác lên vai mình.
“Lát nữa có người mang đồ ăn tới, giám đốc Trương về trại cùng anh ấy trước, mọi việc ở đây để chúng tôi lo.” Thịnh Thiên Vĩ không nhìn cô ta, đứng dậy bước tới nơi tập kết cùng đoàn người.
“Á!!Trương Tú Linh đổ sập vào lòng Thịnh Thiên Vĩ, hai tay ôm chặt lấy eo anh người dán vào người anh.
“Anh đỡ tôi được không? Chân tôi đau.” Giọng Trương Tú Linh mềm nhũn, đu lên người Thịnh Thiên Vĩ.
Đôi mày Thịnh Thiên Vĩ nhíu chặt, trong đầu anh thoáng hình ảnh cô ta không thiết liêm sỉ uốn léo trong phòng anh đêm trước.
Tay đưa lên định đẩy cô ta ra, nhưng lại sợ cô ta ngã xuống đau thêm thì anh lại phải phục vụ cô ta. Thịnh Thiên Vĩ, đưa tay nắm lấy vai cô ta, tách cô ta ra xa mình sau đó dẫn cô ta theo.
Trương Tú Linh cố gắng sát gần anh nhất có thể, tay cô ta bám vào áo nơi eo Thịnh Thiên Vĩ, mắt đảo về phía Trương Tú Anh đang ở xa.