“Sao cô lại nghĩ tới việc đề nghị tôi giúp cô bé.?” Thịnh Thiên Vĩ hỏi đúng vào điểm mù trong lòng Trương Tú Anh.
“Tôi cũng không biết, chỉ là trực giác nghĩ rằng anh sẽ giúp” Trương Tú Anh thành thật trả lời.
“Cô tin tôi là người tốt?” Thịnh Thiên Vĩ nở nụ cười. “Tôi tin.”.
Trương Tú Anh cũng không ngần ngại khẳng định.
Anh ta có thể hơi đào hoa, nhưng nếu không phải là người tốt và có tầm nhìn, thì định hướng của US đã không như thế này, với khả năng tài chính và tiềm lực của mình US hoàn toàn có thể đầu tư vào các ngành sinh lời nhanh, lợi nhuận lớn.
Nhưng ngược lại, anh lại đi con đường khó, nhiều rủi ro nhưng có lợi cho môi trường và cho người dân bản địa.
Cả sự quan tâm tỉ mỉ của anh với cô cũng phải xuất phát từ một người có tấm lòng ấm áp, cả hành động đứng ra bênh vực Linh Nga nữa.
“Được! vì một lời này của cô, tôi sẽ giúp cô bé” Thịnh Thiên Vĩ khẳng định chắc nịch.
Nhiệt độ đã bắt đầu xuống thấp, màn đêm xanh như nhung lấp lánh, ánh mắt anh cũng lấp lánh như những vì sao, chính trực, tỏa sáng.
Trương Tú Anh lắc khẽ đầu, không để mình chìm vào cảm giác quen thuộc của ánh mắt ấy.
“Muộn rồi, chúng ta vào thôi”
Cô đưa trả anh chiếc chăn chuẩn bị đứng dậy.Thịnh Thiên Vĩ cầm chặn đứng dậy, đưa tay bắt lấy tay cô kéo lên.
Trương Tú Anh hơi khựng lại nhưng cuối cùng vẫn chọn vịn tay anh đứng dậy. CÔ sinh sống ở nước ngoài nhiều năm, hành động này cũng không được coi là quá thân mật với người khác giới.
Cả hai gấp thảm rồi cùng trở về khách sạn. Sảnh. khách sạn đã vắng tanh, mọi người sau một ngày làm việc vất vả, không quen với thời tiết nên khi ăn xong ai về phòng nấy đi nghỉ ngơi sớm.
Hai người sóng bước vào thang máy. Phòng của Thịnh Thiên Vĩ ngay sát cạnh phòng Trương Tú Anh. Cô tạm biệt anh rồi vào phòng đóng cửa.TRương Tú Anh vừa nằm xuống chiếc giường rộng lớn thì tiếng chuông báo tin nhắn tới.
Là tin nhắn chúc ngủ ngon của Lăng Quốc Thiên, cô khẽ cười nhắn lại chúc anh ngủ ngon rồi chìm vào giấc ngủ.
Thịnh Thiên Vĩ trở về phòng, cổ họng khô khốc, lúc nhìn thấy cánh cửa phòng của Trường Tú Anh từ từ khép lại anh chỉ muốn lách mình qua ô cửa hẹp, ôm lấy thân hình của cô, hôn lên đôi môi của cô. Cảm giác ấy suýt chút nữa anh đã không kiềm chế được mà đẩy cửa. Cũng may mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát.
Thịnh Thiên Vĩ vớ lấy chai nước đặt sẵn trên bàn tu một hơi hết sạch.
Thịnh Thiên Vĩ để chai nước rỗng xuống bàn, mày nhíu chặt, chạy vào phòng vệ sinh bắt đầu móc họng nôn ra.Vì uống nước quá vội, anh không để ý, thứ nhất tại sao lại có nước trên bàn, phòng này của anh, nước đều để trong tủ lạnh, thứ hai chai nước anh mở nắp rất dễ dàng, giống như có người mở từ trước, thứ ba trong nước có vị hơi lạ mặc dù vị rất nhạt khó nhận ra.
Sau khi đã nôn hết mọi thứ ra, Thịnh Thiên Vĩ lấy chai nước mới uống một hơi hết sạch sau đó lên giường nằm giả vờ ngủ.
Thời gian trôi đi không được bao lâu anh thấy tiếng mở cửa, trong ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ, một dáng người ăn mặc gợi cảm hiện ra.Anh khẽ hé mắt, gương mặt giống hệt Trương Tú Anh nhưng mùi nước hoa này không phải mùi của cô.
Trong lòng Thịnh Thiên Vĩ đã mười phần sáng tỏ, từ chuyện chai nước tới chuyện này, là cả một âm mưu mà không ai khác chủ mưu chính là Trương Tú Linh. Thịnh Thiên Vĩ giả bộ trỞ mình hất chăn ra.
Trương Tú Linh thấy hành động của THình Thiên Vũ, nghĩ rằng thuốc đã ngấm cô ta bèn cởi áo choàng bên ngoài, để lộ cơ thể chỉ có bộ đồ lót mỏng manh trườn lên giường như một con rắn nước bắt đầu uốn éo lần mò cởi cúc áo ngủ của Thịnh Thiên Vĩ. Cô ta cũng không quên bật sẵn điện thoại để có thể chụp ảnh bất kỳ lúc nào.
Ngay khi, Trường Tú Linh khó sát môi vào cổ Thịnh Thiên Vĩ, một bàn tay cô ta cũng bắt đầu lần vào trong áo anh cũng là lúc mắt Thịnh Thiên Vĩ mở to, tay anh bắt lấy bàn tay không yên phận của Trương Tú Linh.
“Cô đang làm cái trò gì vậy?” Thịnh Thiên Vĩ quát lên, vì sợ kinh động tới những người khác nên giọng anh rất nhỏ, rõ, đanh lại.
“Em yêu anh mà, hãy tới với em. Em sẽ làm cho anh sung sướng, nhớ mãi không quên” Trương Tú Linh như phải bùa mê thuốc lú, bị Thịnh Thiên Vĩ giữ chặt hai tay có ta vẫn không biết xấu hổ cố gắng uốn éo thân mình, cọ sát vào thân thể Thịnh Thiên Vĩ.
“Cút ngay cho tôi” Thịnh Thiên Vĩ không khách khí, hất cô ta ra xa anh cũng đứng dậy cài lại cúc áo. Từ Trên cao nhìn xuống cơ thể trắng lóa thiếu vải của Trương Tú Linh.
Thấy thái độ lạnh lùng quá mức của anh, Trường Tú Linh vừa có phần mất mát vừa thẹn.
Từ trước tới nay chưa có gã đàn ông nào không thèm muốn khi nhìn thấy cơ thể cô ta. Cô ta vốn là người thác loạn lại ham muốn thể xác cao, nên đàn ông qua tay cô ta vô số. Đa số cô ta vừa mắt với ai thì người đó chắc chắn sẽ không cưỡng lại được sự quyến rũ của cô ta.
Ở Ninh Thành trong giới ăn chơi ngầm vẫn bí mật rỉ tai nhau về tài giường chiếu và sức quyến rũ của Trương Tú Anh, họ gọi cô ta với biệt danh là thuốc độc.Vậy mà dưới con mắt của Thịnh Thiên Vĩ đang nhìn cô ta không khác gì nhìn một vật kinh tởm.
“Mặc đồ vào rồi cút cho tôi.” Thịnh Thiên Vũ ném chiếc áo choàng Trương Tú Linh vừa cởi ra trên đất về phía cô ta.
“Em yêu anh mà, hãy cho em!”