Trương Tú Linh ngồi trước gương đưa tay thoa lớp kem dưỡng mỏng lên làn da trắng mịn của mình. Trước mặt cô ta là hàng loạt những loại mỹ phẩm dưỡng da của đủ các hãng mỹ phẩm đắt đỏ nhất trên thế giới.
Ngày mai cô ta sẽ phải tới sa mạc chết tiệt Nam Thành để công tác. Nếu không vì muốn có cơ hội chiếm lấy trái tim Thịnh Thiên Vỹ thì cô ta sẽ không bao giờ chịu tới cái nơi chết tiệt đó thêm một lần nào nữa.
Đó là năm cô ta mười ba tuổi. Chứng kiến ông nội vô cùng yêu quý Trương Tú Anh. Mặc dù Trương Tú Linh thấy việc suốt ngày chơi với một ông già chẳng có gì là thú vị nhưng cô ta hoàn toàn hiểu rằng việc chiếm được tình cảm của ông nội là vô cùng quan trọng để có được địa vị số một trong gia đình.
Từ trước tới nay, cô ta không muốn mình thua kém Trương Tú Anh bất kỳ thứ gì, mọi thứ Trương Tú Anh có cô ta đều muốn giành lấy cho bằng được mới thôi.
Ngay từ khi hai người họ lên mười, năm nào ông nội cũng đưa Trương Tú Anh đi cùng tới sa mạc, nói là đi du lịch. Trương Tú Linh đã nghe lén được những điều kiện sống ở sa mạc đó, nhất là sau mỗi lần đi về nhìn Trương Tú Anh vừa đen đúa, chân tay đầy vết côn trùng phải mất cả thời gian. dài sau để trở lại bình thường khiến cô ta phát khiếp.
Nhưng dường như sau mỗi chuyến đi như vậy, ông nội càng thêm yêu quý Trường Tú Anh hơn.
Trong những bữa tiệc của gia đình ông luôn luôn gọi Trương Tú Anh tới và tự hào giới thiệu Trương Tú ANh với các khách mời quan trọng của bữa tiệc.
Điều này khiến Trường Tú Linh không tài nào nuốt trôi được, cùng là cháu gái của ông, cùng có dung mạo giống hệt nhau tại sao ông lại phân biệt đối xử như vậy.
Có lần, trong một bữa tiệc quan trọng của gia đình, Trương Tú Linh đã giả bộ lỡ tay để nguyên cả một bát sup nóng vào Trương Tú Anh mục đích là để chị ta bị thương không thể tham gia được bữa tiệc, để ông nội sẽ giới thiệu cô ta với quan khách.
Nhưng trái hẳn với suy tính của cô ta, tuy Trường Tú Anh bị thương thật và không thể tham gia bữa tiệc được thật nhưng cho dù cô ta có lượn đi lượn lại trước mặt ông nội bao nhiêu lần ông nội cũng không hề gọi cô ta lại và giới thiệu cô ta với khách mời như ông vẫn thường làm với Trường Tú Anh.
Điều này khiến cô ta vừa ấm ức vừa thêm ghen ghét muốn loại bỏ Trương Tú Anh khỏi tầm mắt.
Chính vì thế mà cô ta nghĩ tới việc muốn thay đổi cảm tình của ông nội chỉ còn một cách là chính cô ta phải thay đổi chiến thuật. Cô ta sẽ đi cùng ông tới sa mạc.
Năm đó, khi nghe thấy Trương Tú Linh ngỏ ý muốn xin ông cùng được tới sa mạc với ông và Trương Tú Anh.
Trưởng lão gia đã vô cùng vui vẻ đồng ý. Chuyến đi của ba ông cháu bắt đầu. Khi tới sa mạc, vẫn như mọi lần, vì là đi giã ngoại nên mỗi người sẽ tự mang hành lý của mình.
Ba ông cháu ba chiếc ba lô rất to với đầy đủ vật dụng cá nhân được mang theo.
Trương Tú Linh nghiến răng nhìn chiếc ba lô nặng chịch to đùng trước mặt.
Cô ta chưa bao giờ hình dung được việc phải khoác chiếc ba lô to như vậy đi bộ trên nền cát bỏng rát thì có gì mà thú vị. Mới được một đoạn đường mà cô ta đã muốn vứt hết mọi thứ đi.
Trương Tú Linh cũng là một người khá cố chấp với mục tiêu của mình đề ra vì thế cô ta cố gắng cắn răng chịu đựng.
Tới khi trời gần tối cuối cùng ba ông cháu cũng dựng xong lều.
Nhìn quần áo nhếch nhác trên người, ở một nơi không quát, không điều hòa, không nước, không tin vị. Trương Tú Linh bắt đầu thấy hối hận.
Mọi việc không dừng lại ở đó thức ăn của ông cháu họ toàn là những thức ăn mua được của người bản địa ở dọc đường đi, hoặc được người bản địa tặng.
Toàn những thứ bánh cứng ngắc, không có mùi vị. vậy mà ông nội và Trương Tú Anh ăn ngon lành còn vô cùng vui vẻ thưởng thức như thưởng thức đồ ăn ở nhà hàng năm sao vậy.
Chuyến đi đó của ba ông cháu đã phải kết thúc sớm hơn dự định vì Trương Tú Linh không thể chịu được nên đã làm toáng lên đòi về thành phố ngay trong đêm. Cũng từ đó, cô ta không bao giờ còn ho he tới chuyện sẽ đi cùng ông.Và cũng chính vì thế mà ông nội càng ngày càng xa cách cổ ta.
Nhưng cũng chẳng sao, ông thì càng ngày càng già, bố cô ta mới là người sẽ quyết định tương lai của cô ta.Và đúng như cô ta dự đoán, chỉ mấy năm sau ông đã giao lại có nghiệp cho bố cô ta để về sống ở ẩn trở thành một ông già lẩm cẩm quanh năm nhốt mình trên núi.
Chính vì những trải nghiệm khủng khiếp đó mà Trường Tú Linh đã chuẩn bị cho mình cả tá thuốc tránh côn trùng, kem dưỡng da, cô ta còn bắt Trương Vân Sơn phải cử hẳn một người đi theo để phục vụ riêng cho cô ta nữa.
Hàn Thu Nguyệt bước vào cửa, bà ta nhìn những hộp mỹ phẩm bầy la liệt trên bàn, lại nhìn cô con gái xinh đẹp đang ngồi trước gương. Hàn Thu Nguyệt bước tới, đưa tay xoa làn da mịn màng trên má con gái.
“Tội nghiệp Con gái mẹ, vì công việc mà phải chịu vất vả"
“Không sao mà mẹ, đều là việc của con nên làm” Trương Tú Linh nhìn mẹ qua tấm gương đối mắt cô ta mềm như nước, đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt lên má mình của Hàn Thu Nguyệt.
“Con đi nhớ giữ gìn da dẻ cẩn thận. Mẹ đã nói với ba cử Linh Nga đi theo phục vụ con trong mấy ngày đó. Con đừng để mình vất vả quá” Hàn Thu Nguyệt nắm nhẹ lại tay Trương Tú Linh.
“Vâng mẹ cứ yên tâm, Con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Phải chi những lúc như thế này chị con đỡ đần con có phải tốt hơn không” Hàn Thu Nguyệt thở dài.
“Chị có phận của chị, mọi việc trong nhà từ nay bố mẹ cứ tin ở con.” Trương Tú Linh tỏ ra là người hiểu chuyện.
À khi về mẹ nói ba mua cho con chiếc xe màu tím hôm trước con xem nhé.” Trường Tú Linh tranh thủ thời cơ.
Lần trước cô ta đã nhìn trúng một chiếc lamborghini màu tím hồng rất đẹp. Nhưng giá của nó rất đắt lại là phiên bản giới hạn nên nếu Trương Vân Sơn không đồng ý thì cô ta không thể mua được.
Nhân cơ hội này phải đòi bằng được thứ cô ta muốn chứ.
“Con yên tâm, để mẹ bảo ba. Khi con đi công tác về, xe đã thuộc về con rồi” Hàn Thu Nguyệt yêu chiều, vừa nói vừa nhanh tay lấy một số hộp mỹ phẩm mà bà ta cho là cần thiết bỏ vào chiếc va li mở nắp sẵn của Trương Tú Linh.