Lăng Quốc Thiên nhìn màn hình vừa sáng lên, là tin nhắn của Trương Tú Anh hỏi anh về chưa? Khóe miệng khẽ nở một nụ cười.Anh cầm tắt đèn bàn đứng dậy ra về.
Tới lúc về với cô vợ nhỏ bé của mình rồi. Từ ngày xác định quan hệ hẹn hò, anh thậm chí còn chưa kịp ăn với cô một bữa cơm cho tử tế, có hôm bận quá anh cũng không về biệt thự ngủ mà tạt qua căn hộ gần công ty chợp mắt.
Lăng Quốc Thiên về tới biệt thự cũng là lúc trời đã tối hẳn. Trong nhà mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Trương Tú Anh ngồi sẵn ở phòng khách chờ anh. Thấy anh về cô vội đứng dậy chạy ra đỡ áo cho anh hệt như một cô vợ ngoan hiền vậy.
Thú thực trong lòng cô có chút mong chờ anh về thật, đã mấy ngày hôm nay anh không ăn cơm ở nhà, có đêm anh về nhà thì cô đã ngủ say, có đêm anh ngủ lại căn hộ nên tính ra cũng ba ngày rồi, hôm nay cô mới được gặp anh.
Cảm giác trong lòng có chút hồi hộp, Trương Tú Anh tự hỏi bản thân có phải cô đã nhớ anh rồi không? Rồi cô lại tự trấn an mình chắc chỉ là do cô không quen ngồi ăn một mình giữa phòng ăn quá lớn mà thôi. Nhưng khi vừa nhìn thấy bóng dáng anh xuất hiện cửa cô đã không giữ được bình tĩnh mà chạy ngay ra.
Lăng Quốc Thiên nhìn thái độ của cô trong lòng cảm thấy ấm áp, anh đưa áo cho cô tiện thể ôm luôn cô vào lòng.
Mấy ngày hôm nay công việc bận rộn, thỉnh thoảng có chút rảnh rỗi hình ảnh cô nằm trong vòng tay anh lại hiện lên choán hết tâm trí anh.
Những lúc như thế anh chỉ muốn được ôm cô một lát để xua tan đi mệt mỏi.
Trương Tú Anh ngạc nhiên trước hành động thân mật của anh, trong lòng cô cũng có chút mong chờ vì thế cô không đẩy anh ra mà ngoan ngoãn ở yên trong vòng tay anh. Mới có mấy ngày mà hình như anh gầy đi, ánh mắt hằn lên tia máu, có lẽ anh ngủ không đủ giấc. Cô thì thầm:
“Công việc bận lắm sao? Công ty xảy ra chuyện gì phải không anh?” Lăng Thị là tập đoàn lớn nhất Ninh Thành mọi động tĩnh của Lăng Thị đều được báo chí để ý, Trương Tú Anh có là người không quan tâm thì vẫn sẽ bắt gặp những tin tức về Lăng Thị tràn lan trên mặt báo mấy ngày hôm nay.
“Có bận một chút. Ngoan! Để anh ôm em chút nữa” Lăng Quốc Thiên siết chặt vòng tay, thì thầm bên tai Trương Tú Anh.
Trương Tú Anh im lặng, vòng tay qua eo anh đáp lại cái ôm của anh. Hai người cứ thế im lặng.
Quản gia nhìn thấy cảnh này nở nụ cười mãn. nguyện, ông vốn định mời hai người vào ăn tối nhưng khi gặp cảnh này ông liền im lặng rời đi. Họ như thế này mới giống một đôi vợ chồng chứ.
Từ mấy hôm nay, Lăng Quốc Thiên đã cho tất cả người giúp việc trong nhà chỉ làm theo giờ trước khi anh và Trương Tú Anh đi làm về mọi người hầu trong nhà đều đã tan ca.
Chỉ giữ lại một mình quản gia Vương. Đó chính là điều kiện để đảm bảo bí mật về việc tăng Quốc Thiên không bị câm và cũng không bị què.Việc này quản gia Vương đã được biết ngay từ đầu, còn những người khác trong nhà đều tuyệt đối không được biết.
Lăng Quốc Thiên ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy va li của Trương Tú Anh để ở góc phòng.Anh đi tới hỏi cô.
“Em chuẩn bị đi công tác sao?”
“Vâng, sắp tới em phải đi công tác ba ngày tại Nam thành. Em đi cùng Thịnh Thiên Vĩ và mấy người khác trong công ty” Trương Tú Anh thành thật trả lời. Nguyên tắc sống của cô là đi đâu, làm gì với ai sẽ báo với anh thời gian địa điểm rõ ràng để tránh những hiểu lầm không đáng có.
“À! Anh chàng mà em khen là đẹp trai đó hả?” Lăng Quốc Thiên khẽ nhếch môi.
“Anh ta là sếp em đi cùng là không tránh khỏi, nhưng anh yên tâm anh vẫn là đẹp trai nhất trong lòng em” Trương Tú Anh vẫn áy náy vì khen người khác đẹp trai trước mặt anh nên chủ động lấy lòng anh, cô đưa tay bắt lấy bàn tay đang buông thõng của anh lắc qua lắc lại.
“Ừm, nói vậy nghe còn được. Em chuẩn bị tinh thần, lúc anh bỏ mặt nạ ra đừng có say mê anh quá đấy.” Lăng Quốc Thiên bất ngờ ghé sát tai cô thì thâm.
Giọng nói mê hoặc của anh cùng với hơi thở ấm nóng phả vào tai cô khiến Trương Tú Anh có chút thẹn thùng. Đầu óc cô lại hiện ra những cảnh
hai người thân mật, trường Tú Anh lắc mạnh đầu xua tan đi hình ảnh cứ thình lình xuất hiện trong đầu cô suốt mấy ngày hôm nay. Tại bất giác nóng lên.
Lăng Quốc Thiên thấy biểu hiện của cô, không biết cô gái ngốc nghếch này lại vừa nghĩ ra thứ gì trong đầu. Nhiều khi anh chỉ muốn chui vào đầu cô khám phá những ý nghĩa phong phú trong đó.
“Lại nghĩ đi đâu rồi?” Lăng Quốc Thiên khẽ nhéo tai Trương Tú Anh.
“Chỉ là nghĩ tới chuyến công tác mấy ngày tới có chút căng thẳng” Trương Tú Anh không thể thú nhận những thứ vừa xuất hiện trong đầu cô cho anh.
“Có gì mà hồi hộp, em sẽ làm tốt” Lăng Quốc Thiên đã đặt cô ngồi lên đùi mình từ lúc nào.
“Chỉ là em muốn dự án này nhanh chóng được triển khai, để hoàn thành tâm nguyện của ông nội” Trường Tú Anh khẽ nghịch tay anh. Bàn tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Lăng Quốc Thiên để mặc cô “hành hạ” bàn tay mình. Anh khẽ siết eo cô.
“Tâm nguyện của ông, ước mơ của em.Với trình độ của em, em còn không tự tin sao?” Giọng nói của anh đã có chút khàn.
“Em có tự tin, nhưng người hợp tác lần này chính là Trương Tú Linh, mặt khác nếu em cảm nhận không sai thì cô ta còn có ý đồ khác với Thịnh Thiên Vĩ” Trương Tú Anh nói thẳng nghi ngờ trong lòng mình cho Lăng Quốc Thiên.
“Cô ta có ý đồ khác với Thịnh Thiên Vĩ là việc của cô ta? Em quan tâm tới việc có người có ý đồ khác với Thịnh Thiên Vĩ làm gì? Hay em cũng quan tâm tới anh ta?” Lăng Quốc Thiên buông lỏng vòng ôm một chút.
Sao nghe thế nào cũng thấy có vị dấm chua thế nhỉ. Trương Tú Anh khẽ cười thầm trong lòng. Không lẽ là anh ấy đang ghen.
“Không phải là em quan tâm tới Thịnh Thiên Vĩ, mà em lo Trương Tú Linh sẽ cản trở công việc của em. Còn về phần quan hệ của hai bọn họ em không quan tâm” Trương Tú Anh khẳng định.
“Mà sao em ngửi thấy mùi dấm chua ở đâu đây thế nhỉ?” Trương Tú Anh muốn trêu anh một chút.
“Dấm chua đấy, thì sao nào?
Vừa dứt lời, Lăng Quốc Thiên liền nhấc bổng Trương Tú ANh lên ném cô xuống chiếc giường lớn êm ái, cả người anh đổ ập lên người cô. Môi khóa chặt môi cô, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt khiến Trương Tú Anh không kịp phản ứng. Khi cô nhận ra sắp có chuyện gì sẽ tới thì cũng là lúc môi cô đã bị môi anh nuốt trọn.
Bàn tay không an phận của Lăng Quốc Thiên bắt đầu hoạt động. Hơi thở thơm mát của anh, quyện với mùi sữa tắm đầy nam tính khiến Trương Tú Anh không cưỡng lại được. Hình ảnh quấn quýt của hai người lần trước lại hiện ra trong đầu cô, khiến cơ thể mẫn cảm của Trương Tú Anh bắt đầu nóng rực.
Sự thân mật với Lăng Quốc Thiên giống như một liều thuốc gây nghiện, thử một lần rồi khiến nó cứ vướng vật trong đầu óc cô. Có lúc đang làm việc cô cũng bất giác mỉm cười vu vơ khiến Nguyễn Anh trêu cô không thôi.
Lăng Quốc Thiên dừng lại, cả cơ thể to lớn vẫn đang đè lên người cô, anh nhìn gương mặt đỏ hồng dưới thân mình mái tóc dài xõa trên ga giường như dòng suối mềm mại. Cô gái này như liều thuốc độc, biết là độc nhưng càng uống càng say mê.
“Em thật đẹp!”
Giọng nói khàn đặc của anh vang lên bên tai cô. Bàn tay với những ngón thon dài của anh bắt đầu gấp gáp cởi từng hàng cúc trên bộ đồ mặc nhà của cô. Cởi tới đầu môi anh in dấu trên cơ thể cô tới đó. Cảm nhận từng đợt rung cảm của da thịt cô dưới làn môi mình.
Từ lúc nào trên cơ thể hai người đã chẳng còn chút gì vướng víu của quần áo. Lăng Quốc Thiên từ từ đi vào trong cơ thể cô nhẹ nhàng, dịu dàng.
“Em là của anh! Là của anh mãi mãi” Giọng nói khàn đặc của anh dụ hoặc bên tai cô, trầm bổng lên xuống theo tiết tấu của cơ thể.