Tổng Tài Câm Sủng Vợ

Chương 47: Kỳ phương nhan




“Quốc Thiên?”

Trương Tú Anh mơ màng, giọng nói này đúng là của Lăng Quốc Thiên.

“là Lăng Quốc Thiên, lại không phải Lăng Quốc Thiên, Lăng Quốc Thiên không là Lăng Quốc Thiên..” Suốt đường đi trên tay người đàn ông, Trương Tú Anh lẩm bẩm không thôi, tay cô ôm chặt lấy cỔ anh, hơi thở nóng hổi phả vào cổ người đàn ông, chiếc mũi nhỏ thỉnh thoảng lại có qua cọ lại khiến yết hầu người đàn ông bất giác lên xuống không thôi.

Căn hộ chung cư cao cấp, Trương Tú Anh lăn lộn trên giường, cả người cô rất khó chịu, dạ dày bỏng rát, cô muốn uống nước liền bắt đầu không yên, miệng liên hồi.

“nước cho tôi uống nước”

Một bàn tay rắn chắc nâng đầu cô lên bón cho cô từng thìa từng thìa canh giải rượu. Trương Tú Anh đang khát, gặp được nước liền ngoan ngoãn phối hợp. KHông bao lâu bát canh giải rượu đã cạn tới đáy.

Cơ thể dễ chịu hơn một chút, cô bắt đầu thấy quần áo vướng víu. Người đàn ông nhìn cô lắc đầu, bất đắc dĩ lấy ra một bộ đồ ngủ đàn ông.Anh chuẩn bị khăn và một chậu nước ấm bắt đầu lau người cho cô rồi thay cho cô bộ đồ ngủ của mình. Anh làm tất cả những việc đó với sự kiềm chế lớn lao.

Cơ thể cô do tác dụng của rượu, trắng hồng lên dưới, hô hấp của anh loạn nhịp theo từng động tác.Vừa xong việc anh vội vã vào phòng tắm xả nước lạnh lên người, rất lâu sau anh bước ra, thấy Trương Tú Anh đã ngủ say.Anh lại gần ngắm khuôn mặt yên tĩnh của cô.

Hàng mi dài như cánh bướm, là da cô rất đẹp, mịn màng trắng không tì vết, đôi môi căng mọng, sống mũi cao nhỏ nhắn. Hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, chắc trong giấc mơ có chuyện gì không vừa ý.Anh bất giác đưa tay xoa nhẹ lên giữa hai hàng lông mày của cô làm như thể hành động của anh có thể khiến cơn ác mộng của cô biến mất.

Trương Tú Anh cựa mình, lẩm bẩm gì đó rồi tiếp tục ngủ tiếp.

“bé cưng?” Người đàn ông lẩm bẩm nhắc lại tiếng nói trong mơ của Trương Tú Anh

Anh hôn lên trán cô rồi rời khỏi phòng.

Kỳ Phương Nhan ngả người trên sô pha nhìn về phía Lăng Quốc Thiên.

“Sao cậu nhớ tôi tới nỗi phải tức tốc gọi tôi về nước hả?”

“Cậu bớt nói nhảm đi, việc điều tra tới đâu rồi?”

Lăng Quốc Thiên không hơi sức đâu mà đùa giỡn với anh ta.

Kỳ PHương Nhan, bạn thân nhất của Lăng Quốc Thiên cũng chính là vị thám tử quốc tế lừng danh cả về tài phá án lẫn vẻ ngoài đẹp mê hoặc lòng người. Những người tiếp xúc với anh ta đều có chung một nhận xét anh ta là một người có vẻ đẹp vượt ngoài giới hạn của giới tính. Nếu để tóc dài, trang điểm anh ta sẽ biến thành một cô nàng

xinh đẹp có thể làm siêu lòng bất kỳ nam nhân nào. Bình thường là một nam nhân, đôi mắt có đuôi, làn môi mỏng đỏ mọng, nước da trắng ngần, chiếc mũi cao thẳng tắp, thân hình chuẩn người mẫu với chiều cao hơn một mét tám, giọng nói êm ái lại rất biết chiều lòng phụ nữ chắc chắn sẽ làm cho bất kỳ quý bà quý cô nào cũng phải siêu lòng.

Nhắc tới công việc, Kỳ PHương Nhan trở lại trạng thái nghiêm túc ngay tức thì. Nét mặt trở nên ngưng trọng, anh ta lấy trong va ly ra một tập tài liệu lớn.

“Cậu xem đi, đúng như chúng ta dự đoán, chiếc xe của cậu đã bị người ta động tay động chân. Tôi đã tìm ra kẻ làm việc đó, hiện tại hắn đang bị người của tôi theo dõi chặt chẽ, nếu hắn có hành động tẩu thoát chúng tôi sẽ tóm hắn ngay, hiện tại chỉ bí mật theo dõi tránh bứt dây động rừng. Kẻ đứng sau chính là hắn.”

Kỳ PHương Nhan lấy ra một bức ảnh, đưa cho Lăng Quốc Thiên. Người trong ảnh chính là Đoàn Đức Tổng giám đốc Liêu thị tập đoàn mới nổi chưa đầy mười năm tại Ninh Thành.

“Tôi đã điều tra ra vì sao hắn nhắm vào cậu. Đằng sau đó có cả một câu chuyện dài. Cậu còn nhớ trước khi bác cậu Lăng Dương qua đời, vợ chồng ông ấy vốn không có con cái gì, ông ấy cũng đã để lại toàn bộ tài sản của mình cho cậu. Bác gái cũng vì yểu mệnh nên đã qua đời sau đó ít lâu.

Cậu còn nhớ sau đó có một thời gian có thông tin có một người phụ nữ tới Lăng gia nói rằng bà ta có quan hệ với bác cậu và giọt máu để lại là một cậu con trai. Sau đó, ba mẹ cậu đều nói rằng bác cậu vô sinh vì thế chuyện người phụ nữ kia nói chỉ là chuyện bịa đặt. Tuy nhiên vì danh tiếng của Lăng Gia, ba mẹ cậu vẫn cho người phụ nữ kia một ít tiền và đuổi bà ta đi. Đoàn Đức chính là con trai của người phụ nữ đó”.

Lăng Quốc Thiên trầm ngâm, chuyện của bác anh xảy ra đã rất lâu, từ ngày anh còn nhỏ, nên cũng không nhớ được bao nhiêu. Chỉ biết rằng VỢ chồng bác Lăng Dương luôn đối xử rất tốt với anh, coi anh như con trai ruột. Mẹ anh vốn sống phóng khoáng theo phương tây nên phần lớn thời gian khi còn nhỏ anh được vợ chồng bác Lăng Dương chăm sóc. Ông nội vẫn thường thở dài vì bác Lăng Dương không thể sinh con, bác thường nói với ông Lăng gia có Tiểu Thiên là đủ.

Mọi chuyện về người con tự nhận của Lăng Dương cũng xảy ra quá lâu rồi.Vì sao Đoàn Đức vẫn một lòng nhắm vào Lăng Quốc Thiên. Ngay cả Liêu thị vẫn luôn luôn tìm cách đối đầu với Lăng thị.

“Chúng ta có bằng chứng không?” - Lăng Quốc Thiên trầm ngâm.

“Hiện tại thì không, tên trực tiếp ra tay với xe cậu cũng không biết kẻ thuê mình là ai, hắn chỉ

biết có người chuyển tiền và nói hắn làm việc đó. Bằng nhiều cách khác nhau tôi có điều tra được kẻ đứng sau là Đoàn Đức, nhưng không có bằng chứng có giá trị

“Cậu chú ý tới động tĩnh của Liêu thị, gần đây có rất nhiều điểm đáng ngờ trên thị trường” Lăng Quốc Thiên nhắc Kỳ Phương Nhan.

“Chính vì sau khi tin cậu bị tai nạn không còn nguyên vẹn, động thái của Liêu thị khiến tôi nghi ngờ điều tra Đoàn Đức mới cso câu chuyện phía sau. Tên Đoàn Đức này trước đây chỉ là nhân viên quèn, Sau khi chủ tịch Liên đột ngột qua đời vì suy tim, ông ta để lại hết gia sản cho người vợ trẻ. Rất nhanh sau đó, Đoàn Đức đã kết hôn với vị Liều phu nhân này, một bước trở thành Tổng giám đốc Liêu thị”

“Muốn tóm hắn, cậu nên điều tra chính từ cái chết của chủ tịch Liêu.” Lăng Quốc Thiên trầm giọng.

“Chúng ta đúng là tâm lý tương thông, tri âm tri kỉ” Kỳ Phương Nhan búng tay, lấy lại dáng vẻ cợt nhả như thường quàng tay qua vai Lăng Quốc Thiên. “Cậu nghĩ giống hệt tôi. Câu yên tâm tôi sắp tóm được đuôi con chuồn chuồn rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.