Sau khi từ chỗ ông nội về, trời cũng đã muộn, Trương Tú Anh quyết định sẽ tới thắng chỗ hẹn Với Thịnh Thiên Vĩ. Cô gọi điện nói với Lăng Quốc Thiên mình không ăn tối ở nhà. Để tránh anh hiểu sai, Trương Tú Anh chỉ nói cô không ăn cơm nhà, ngoài ra không nói thêm gì nữa. Lăng Quốc Thiên chỉ trả lời cô bằng một từ ừm rồi cúp máy.
Trương Tú Anh hơi hụt hẫng trước câu trả lời cụt lủn của anh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô mong chờ gì chứ? Từ trước tới nay anh cũng không phải là người nhiều lời.
Trương Tú Anh tới điểm hẹn đã là hơn tám giờ tối. Đây là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, phải có thẻ thành viên mới có thể ra vào. Câu lạc bộ này không còn xa lạ gì với Trương Tú Anh trước đây, nhưng bây giờ cô không có thẻ thành viên. Cô tới bàn lễ tân nói mình là khách của THịnh Thiên Vĩ, người ở quầy lễ tân nhìn cô một lượt từ đầu tới chân.
Giày thể thao. Áo phông, tóc buộc đuôi ngựa, quần jean. Nhìn cô giống một cô sinh viên con nhà bình dân hơn là khách ở phòng bao riêng của vị chủ tịch US.
Người lễ tân nghe tên cô xong gọi một cuộc điện thoại xác nhận. Sau đó thay khuôn mặt lạnh lùng bằng khuôn mặt niềm nở mời cô đi theo người phục vụ.
Trương Tú Anh còn chưa đi khuất đã thấy mấy người ở đó thì thầm.
“Nhìn các ăn mặc của cô ta mà xem, tôi cá là gái bao. Sinh viên đại học tìm cách làm ấm giường cho Thịnh tổng”
“Không ngờ Thịnh tổng còn có mặt này. Trước đây tôi luôn ngưỡng mộ vì US hợp tác với rất nhiều ngôi sao hạng A đẹp ngời ngời nhưng tôi chưa thấy Thịnh tổng vướng tin đồn tình ái với ai. Không ngờ lại có sở thích chăn rau sạch”
Trương Tú Anh bỏ lại những lời bàn tán ở phía sau. Cô nghĩ thầm nếu mình là chủ của câu lạc bộ này, nhất định sẽ đuổi việc các nhân viên đó.
Đối với một câu lạc bộ tư nhân cao cấp như thế này, việc đào tạo nhân viên, và yêu cầu về văn hóa ứng xử của nhân viên rất khắt khe. Những chuyện như vừa rồi là tối kị.
Cũng có thể vì họ nghĩ cô là kẻ hạ cấp, nên có phần không e dè khi bàn luận. Xã hội này cũng ngày một phân cấp.
“Cô tới muộn hai mươi phút” Sau khi Trường Tú Anh ngồi xuống, Thịnh Thiên Vĩ nhìn đồng hồ đeo trên tay thong thả nói.
“Xin lỗi, tôi có chút việc không thể tới sớm hơn. Bữa này tôi mời anh, coi như tạ lỗi.” - Trương Tú Anh áy náy.
“Không cần, tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền. Có điều bữa ăn này cô tới muộn nên không tính” Thịnh Thiên Vũ cười ranh mãnh.
Trương Tú Anh biến sắc mặt, cô biết ngay anh ta chẳng có gì tử tế cả.
“Xin lỗi, nếu bữa này không tính thì xí xóa, tôi xin phép về trước. Hẹn anh khi khác” Trương Tú Anh cũng không phải dạng vừa, cô vừa nói vừa kéo ghế đứng dậy.
“Tôi đùa thôi, vất vả lắm mới mời được Trường tiểu thư ăn cơm cùng. Được rồi, tính tính, sau lần này chúng ta hết nợ.” Thịnh Thiên Vũ vội vã đứng dậy bắt lấy tay Trương Tú Anh kéo cô ngồi xuống.
Trương Tú Anh bị anh kéo bất ngờ chân hơi loạng choạng, phải bám vào cạnh bàn để đứng vững. Cô quay người lườm Thịnh Thiên Vĩ.
“Một bữa cơm để trả ơn, mà phiền Thịnh tổng quá. Sau bữa cơm này phiền anh xác nhận giữa chúng ta không ai nợ ai gì nữa.”
“Được! tất cả theo ý cô.” Thịnh Thiên Vĩ đưa tay lên đầu, ra dấu đầu hàng vô điều kiện.
Thịnh Thiên Vĩ đưa cho cô cuốn thực đơn.
“Lady first!” - Thịnh Thiên Vĩ lịch sự.
Trương Tú Anh đỡ lấy cuốn thực đơn, cũng không từ chối mà từ từ gọi món.Anh muốn trả tiền cũng được, tôi mặc kệ anh muốn ăn gì kệ anh, tôi gọi món tôi thích. Trương Tú Anh nghĩ thầm trong bụng, không nghĩ nhiều liền gọi phục vụ vào đặt một số món ăn trên thực đơn.
Trương Tú Anh làm mọi việc một cách nhanh nhất. Miễn sao bữa ăn mau kết thúc để cô có thể dứt nợ với tên đáng ghét này.
Thịnh Thiên Vĩ đoán được ý nghĩ của cô, ngược lại với Trương Tú Anh. Mọi hành động của Thịnh Thiên Vĩ hết sức khoan thai chậm rãi, Trương Tú Anh nhìn anh ta, chỉ hận không thể nhét hết thức ăn vào miệng anh ta cho kết thúc bữa ăn nhanh thêm một chút.Anh ta như bước ra từ thước phim quay chậm của điện ảnh Bolywood vậy.
Một bữa ăn mà Trương Tú Anh ăn uống khá chật vật, còn Thịnh Thiên Vĩ lại có vẻ rất thoải mái. Tâm trạng anh ta rất tốt. Thỉnh thoảng còn trao đổi với cô chuyện về thời tiết, về mây trời, về
đường xá, về chỗ này chỗ kia của Ninh Thành cứ như thể anh ta và cô là hai người bạn thân thiết lắm vậy.