Tổng Tài Câm Sủng Vợ

Chương 39: Ông nội




Xe của Trương gia đã đỗ trước cổng, Trương Tú Anh ôm chiếc hộp CỔ cầm trên tay bước ra. Suốt quãng đường đi, Trương Tú ANh ôm chiếc hộp trong lòng. Cô không nỡ để xuống, sợ đường sóc sẽ ảnh hưởng tới vật quý.

Nơi ông nội ẩn cư là một vùng ngoại ô sơn thủy hữu tình. Đường đi ngày một hẻo lánh. Các tòa nhà chọc trời đông đúc dần thay bằng những cánh đồng bát ngát màu xanh và không khí trong lành. Trương Tú Anh hạ bớt kính xe hít hà không khí trong mát của chiều thu.

Qua một lúc khá lâu để dừng lại dưới một tán cây to. Cạnh đó là một con đường mòn nhỏ dẫn lên núi.

Con đường đã được lát những phiến đá xanh tạo thành những bậc thang thấp, chắc chắn. Người tài xế nói với cô, ông cô ở cuối con đường, trong một ngôi nhà nhỏ trên đỉnh núi.

Ông không muốn gặp người ngoài, nên cô sẽ tự mình lên đó. Người tài xế sẽ ở đây đợi cô.

Trương Tú Anh gật đầu. Một mình đi lên núi. Cũng may cô chỉ mặc một chiếc quần Jean và đi giày thể thao. Trời đã vào thu, hàng cây bên đường chuyển sang màu lá vàng rượi, thỉnh thoảng một cây hồng với những quả chín đỏ chót xòe tán. Lũ

chim lích chích trên cành thưởng thức vị hồng ngọt lịm.

Tú Anh vẫn nhớ nơi này, có vài lần khi còn nhỏ ông nội đã đưa cô tới đây. Có lần cũng vào mùa thu như thế này ông đã công kênh cô lên để cô tự hái những trái hồng đỏ mọng. Lần đầu tiên cố được tự mình hái quả, cô đã không nỡ ăn những quả hồng đó, cứ giữ mãi cho tới khi chúng thối và bị vú Từ vứt đi. Khi ấy cô đã khóc ầm cả lên vì tiếc. Thời gian trôi qua thật nhanh.

Trương Tú Anh dừng lại trước một gốc hồng, cẩn thận đặt hộp đàn sang một bên, đưa tay hái một quả hồng đỏ mọng, ngồi dưới gốc hồng từ từ ăn. Vị ngọt lịm, thấm vào tận tim. Mấy chú chim bị làm phiền vỗ cánh bay vụt đi khiến Trương Tú Anh mỉm cười, cảm giác mình giống như một tên trộm vậy.

Cô với tay hái thêm mấy quả hồng chín nữa cẩn thận đặt vào trong chiếc túi xách rồi ôm hộp đàn tiếp tục lên núi.

Đường tới nơi ông nội không quá xa đi bộ cũng chỉ hết hai mươi phút, các bậc đá lại rất dễ đi, Trương Tú ANh vừa đi vừa tha thẩn ngắm cảnh. Cô nhớ có lần ông nội còn giục cô đi nhanh lên, còn nói cô chẳng khác gì cô bé quàng khăn đỏ, mải chơi có ngày bị sói bắt đi.

Lần đó Tú Anh đã cự lại ông rằng cô bé quàng khăn đỏ chỉ là chuyện cổ tích, trên đời không có sói biết nói khiến ông nội cười mãi.

Những kỉ niệm về ông nội cứ lần lượt hiện ra trong đầu Trương Tú Anh, đối với cô, ông nội chính là tuổi thơ, là người đã ảnh hưởng tới việc hình thành tính cách của cô, cũng là người yêu thương cô nhất.

Sau sự việc sáu năm trước Trương Tú Anh chưa một lần gặp lại ông.

Cô cứ nghĩ ông đã biết chuyện, mặc dù cô bị người ta hãm hại, nhưng sự thật là mọi chuyện vẫn cứ xảy ra, việc nhà họ Trương vì cô mà gặp tai tiếng cũng là sự thật. Cô không biết phải giải thích với ông thế nào.

Thực tế là cô không biết đối mặt với ánh mắt đau lòng của ông thế nào. Chính vì thế khi Trương Vân Sơn nói rằng ông nội vẫn chưa biết chuyện và lấy điều đó ra để làm điều kiện “thương lượng” hay nói chính xác hơn là uy hiếp cô thì cô đã đồng ý không đắn đo.

Chỉ có như vậy cô mới có can đảm gặp ông nội, người mà cô luôn mong nhớ suốt những năm qua. Cô luôn có một mơ ước, sẽ đưa bé con của cô đường đường chính chính tới gặp ông, nhận sự yêu thương của ông như cô đã từng có được. Nhưng điều đó chắc là kiếp này sẽ không thể thực hiện được. Dù sao thì cô vẫn còn có thể gặp được ông nội cũng đã là may mắn rồi.

Trương Tú Anh đứng trước cánh cổng gỗ dẫn vào nhà, cổng chỉ khép hờ, cô đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào trong.

Khung cảnh vẫn như xưa, ngôi nhà gỗ ẩn mình dưới tán cây xanh mướt. Dòng

suối chảy róc rách, những chậu bonsai cắt tỉa tỉ mỉ đặt theo thứ tự đối xứng trên nền sân gạch đầy rêu phong. Từ sân Trương Tú Anh đã nhìn thấy ông nội đang ngồi bên mái hiên rộng vừa uống trà vừa ngắm đàn cá đang bơi lội dưới nước.

Ông không còn là một chủ tịch Trường thị thét ra lửa nữa mà lúc này trông ông giống như một ông già thảnh thơi, không quan tâm tới biến đổi của cuộc đời. Mái tóc bạc phơ, làn da hồng hào khỏe khoắn, gương mặt tĩnh lặng của người đã trải qua mọi sóng gió của cuộc đời, buông bỏ mọi thứ để đưa tâm hồn mình tĩnh tại.

Trương Tú Anh bước nhanh về phía ông nội, mọi cảm xúc trong lòng cô lúc này thật lẫn lộn, vừa vui mừng, vừa tủi thân lại vừa hồi hộp.

“Ông nội! con tới rồi” - Trương Tú Anh nhào vào cạnh ông.

“Cháu ngoan của ông” Dường như ông đã ngồi đợi cô từ lâu, ông khẽ khẽ vuốt má Trường TỦ Anh, mỉm cười.

“Ông nội, người có khỏe không ạ? Cháu bất hiếu lâu rồi mới tới thăm ông, ông đừng giận cháu nhé.” - Trương Tú Anh rơm rớm nước mắt, tay cô nắn nắn cánh tay ông, như thể chỉ có làm vậy cô mới xác thực được việc ông đang ở ngay trước mặt cô và ông của cô vẫn còn rất khỏe mạnh.

“Là ông nội tự mình không muốn gặp ai, cháu ngoan của ông để ông xem nào. Chà ! cháu ngoan

của ta trưởng thành thật rồi, cũng xinh hơn nhiều rồi?” Ông nội đưa tay đặt lên hai má Trương Tú Anh, lắc qua lắc lại để nhìn cho kỹ gương mặt cô, ông mỉm cười hài lòng với bộ dạng của cô lúc này.

“Ông! Ông xem này, cháu mang tới tặng ông một thứ” - Trương Tú Anh đưa chiếc hộp cổ cầm ra trước mặt ông, ánh mắt lấp lánh mong chờ.

“Xem cháu gái mang tới gì cho ông nào!” Ông nội vui vẻ mở chiếc hộp,

Khi chiếc hộp được mở ra, nhìn thấy vật bên trong tay ông run run nhẹ nhàng ve vuốt thân chiếc CỔ cầm.

“Cháu tìm được nó ở đâu vậy?” - Giọng ông lạc hẳn đi vì xúc động, bàn tay càng run rẩy ve vuốt cây cổ cầm như người ta đang tự tình với cố nhân vậy.

Trương Tú Anh vốn chỉ nghĩ là ông rất thích cây cổ cầm này, khi nhìn thấy nó ông sẽ rất vui sướng. Nhưng mọi việc còn ngoài cả tượng tưởng của cô.Tâm trạng của ông bây giờ vừa vui sướng, vừa xúc động giống như nhìn thấy tri kỉ. Trong lòng cô có chút hoang mang, không lẽ đằng sau cây cổ cầm còn có một câu chuyện khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.