Nghe thấy Lăng Quốc Thiên nói có thể giúp mình. Trương Tú Anh phấn chấn vô cùng, bữa trưa tự nhiên cũng thấy ngon miệng hơn rất nhiều.
Sau khi ăn uống no say, Trương Tú Anh chỉ háo hức để Lăng Quốc Thiên dẫn mình đi tìm cổ cầm. Cô chờ mãi, hết hầu trà lại hầu chuyện anh mà không thấy anh có động thái ra khỏi nhà. Trương Tú Anh vô cùng sốt ruột. Đợi mãi vẫn không thấy gì, Trương Tú Anh bèn giục Lăng Quốc Thiên.Anh ngước lên khỏi tờ báo kinh tế nhìn cô.
“Nếu tôi giúp em tìm được cỔ cầm, em sẽ làm gì để đền đáp tôi?” Giọng nói của anh pha chút mờ ám.
“Anh muốn gì cũng được.” -Vì quá phấn khích mà Trương Tú Anh không nhận ra sự mờ ám trong giọng nói của Lăng Quốc Thiên.
“không hối hận chứ?” - Lăng Quốc Thiên hỏi lại cô,
“Được, một nụ hôn thì một nụ hôn. Chỉ là hôn thôi, sợ gì” Trương Tú Anh vừa nói vừa bước tới định thực hiện trao đổi luôn.
Lăng Quốc Thiên đã đoán được hành động của cô, anh chặn cô lại.
“Tôi đây quân tử, để em có được đàn đã rồi chúng ta sẽ tính. Tôi sẽ cho em nợ, lúc nào muốn tôi sẽ đòi”
“Được, tùy anh. Mà cũng còn xem, biết đâu anh chẳng có đàn cho tôi xem chứ đừng nói tìm được đàn cho tôi mua.”
Trương Tú Anh hậm hực, đúng là gian thương có khác, tính toán đầu ra đấy. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, nếu mất một nụ hôn mà tìm được CỔ cầm ông nội thích thì cũng đáng.
“Đi theo tôi” Lăng Quốc Thiên điều khiển xe. Mở ra một cửa phòng ngầm ẩn sau giá sách. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Trương Tú Anh. Cô không ngờ phòng làm việc của Lăng Quốc Thiên lại có
AL
một mật thất phía sau.
Cửa đóng lại ngay phía sau hai người. Trương Tú Annh trợn tròn mắt trước cảnh tượng đang hiện ra. Cả căn phòng rộng lớn tới mấy trăm mét vuông được sắp xếp ngăn nắp có máy cân bằng độ ẩm, nhiệt độ. Trên tường, trên giá là rất nhiều cây cỔ cầm đủ loại. Trong đó có rất nhiều cây cổ cầm mà Trương Tú Anh chỉ nhìn thấy trên báo và các tài liệu tại các buổi đấu giá, tất cả chúng đều biến mất với cùng một nội dung là nhà sưu tập giấu tên đã sở hữu chúng. Chính vì thế ông nội cô có thích cũng không thể tìm được chủ nhân của nó đế thương lượng.
Trương Tú Anh vuốt ve một cây cổ cầm, đen bóng cô khẽ lướt ngón tay trên sợi dây đàn, âm thanh trong trẻo ngân lên. Thật mê hoặc.
“Em biết đánh đàn”.
“Biết chút, ngày xưa ông nội thích cỔ cầm nên tôi theo học để ông vui” - Ánh mắt Trương Tú Anh lấp lánh.
“Anh, chính anh là nhà sưu tập giấu tên tại các buổi đấu giá cổ cầm?”
Trương Tú Anh, reo lên, đã nhiều lần cô mong muốn gặp mặt được nhà sưu tầm ẩn danh đó.Vì cô thấy với một người yêu cổ cầm đã là hiếm ở xã hội hiện đại này lại là người dám bỏ ra rất nhiều tiền để sở hữu chúng thì chắc chắn tình yêu phải lớn tới mức độ nào. KHông ngờ người đó chính lại là Lăng Quốc Thiên một người còn quá trẻ.
“Em ngạc nhiên đến thế sao?”
“Đúng vậy, trước đây tôi luôn hình dung nhà sưu tậm ấy là một ông già tóc râu bạc phơ như kiểu của ông nội tôi” - Trương Tú Anh thật thà.
“Trước đây là ba tôi, sau này là tôi.” Lăng Quốc Thiên nói ngắn gọn.Anh vốn không quên chia sẻ với người khác cảm xúc, Sở thích của bản thân.
Lăng Quốc Thiên có thể nhận ra, Trường Tú Anh cũng rất yêu cổ cầm và ông nội là người có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô.
“Em có tìm thấy cây cỔ cầm em cần?” - Lăng Quốc Thiên nhìn Trương Tú Anh khẽ hỏi.
“Chính là cây này” Trương Tú Anh chỉ vào cây CỔ cầm mình vừa chạm vào lúc nãy.
“Anh có thể nhượng lại cho tôi được không?” cô nhìn anh mong chờ..
“Tặng nó cho em” Lăng Quốc Thiên nói nhẹ tênh.
“Nhưng nó rất đắt, tôi cũng không muốn nợ anh quá nhiều” - Trương Tú Anh nói với anh.
“Em chỉ cần nhớ nợ tôi một nụ hôn là được rồi. Nụ hôn của em đáng giá hơn bất kỳ thứ gì.” Lăng Quốc Thiên khẽ đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi cô.
“Như vậy không được.Anh cũng là người yêu cổ cầm, lẽ nào lại nỡ rời xa nó.”
“Gặp được người cùng sở thích, biết trân trọng còn quý hơn tiền đấy là hữu duyên. Em cứ nhận, coi như quà cháu rể ra mắt ông nội.”
Trương Tú ANh nghe xong không biết nói gì, đành gật đầu đồng ý, trong lòng vừa vui sướng vì tìm được cô cầm cho ông, cũng vừa rung động trước từ cháu rể vừa phát ra từ miệng Lăng Quốc Thiên.