Thấy cô thả lỏng, Lăng Quốc Thiên càng nhẹ nhàng, dịu dàng hôn cô. Nụ hôn ấy dẫn dắt cảm xúc của Trương Tú Anh, cô vô thức đưa tay vòng qua cố anh, đón nhận nụ hôn của anh. Cả người cô như có dòng điện xẹt qua, vừa run rẩy vừa hoảng hốt, vừa mong chờ, khao khát, đầu óc cô bỗng chốc trống rỗng. KHông biết trải qua bao nhiêu lâu, Lăng Quốc Thiên mới kết thúc nụ hôn.
Hai người vừa thở hổn hển vừa ngơ ngác nhìn nhau. Giữa họ như có một bức tường rào vô hình vừa sụp đổ.
Trương Tú Anh cúi xuống che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình. Lăng Quốc Thiên cũng ngạc nhiên trước hành động của mình. Anh không giải thích được, mỗi lần ở bên cạnh Trường Tú Anh, anh đều không kiềm chế được phản ứng sinh lý đã đành, nhưng càng sống gần cô thì cả sinh lý và tâm lý của anh đều không kiềm chế được mà muốn động chân động tay với cô.
“Em đi tắm đi, muộn rồi.” Lăng Quốc Thiên thả Trương Tú Anh ra, cất giọng trầm khàn.
Được thả lỏng Trương Tú Anh chạy một mạch vào phòng thay đồ lấy quần áo. Lúc đi qua anh để vào phòng tắm cô cũng cố gắng đi thật nhanh như thể sợ anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và tiếng tim trong lồng ngực vẫn đang đập thình thịch của mình.
Lăng Quốc Thiên nhìn hành động của cô chỉ biết cười khổ. Cô gái này lại xấu hổ rồi. KHông muốn làm khó cô, anh lặng lẽ về phòng ngủ phụ.
Trương Tú Anh đứng dưới vòi sen, xả nước lạnh lên người, dòng nước lạnh toát bao phủ khắp cơ khiến cảm giác khô nóng trong cơ thể dịu bớt. Cô soi mình trong gương nhìn gương mặt đỏ. bừng của mình, nụ hôn của Lăng Quốc Thiên khiến cô quên dần đi cảm giác bài xích đối với đàn ông.
Không những thế, sự dịu dàng dẫn dắt của anh còn khiến cô có cảm giác khao khát mong chờ. Trương Tú Anh lắc đầu cố xua đi cảm giác của mình. Đưa tay lên xoa má. Cô đứng dưới vòi nước lạnh thật lâu.
Sau khi tắm táp xong nghĩ tới gặp Lăng Quốc Thiên, Trương Tú Anh có chút xấu hổ, cô mở cửa phòng tắm rồi len lén nhìn ra ngoài, không thấy bóng dáng anh đâu, Trương Tú Anh mới rón rén đi về phía giường ngủ chui tọt lên giường kéo chăn che kín đầu.
Trương Tú Anh trằn trọc mãi, trái tim vẫn nhảy nhót trong lồng ngực, cảm giác thăng hoa khi đón nhận nụ hôn của anh khiến cô vừa sung sướng vừa lo sợ. Sự bài xích gần gũi đàn ông sau sự cố đêm đó vẫn để lại bóng ma tâm lý trong cô. Nhưng Lăng Quốc Thiên đã từng bước từng bước dẫn dắt cô ra khỏi nỗi sợ hãi, sự kháng cự
tới sự đón nhận, còn có phần mong chờ. Có lẽ nào cô đã thích anh. Ý nghĩ đó xẹt qua trong đầu Trương Tú Anh khiến cô bỗng chốc ngây ngốc.
“Thích” một người đàn ông mà nói, đối với cô không khác gì một vụ nổ big bang. Đã ròng rã sáu năm cô chỉ có cảm giác duy nhất là sợ hãi, bài xích với đàn ông, vậy mà với anh cô lại dần dần đón nhận, có lẽ không phải thích mà chỉ là bản năng, sự hấp dẫn giới tính giữa một người nam và một người nữ.
Hơn hết Trương Tú Anh đã xác định rõ mục tiêu của mình. Anh cũng vạch rõ quan hệ với cô chỉ là hợp tác hôn nhân trong vòng một năm.Vì thế nhất định sự việc xảy ra vừa rồi chỉ là một tai nạn.
Trong một phút bốc đồng không kiềm chế, cô nam quả nữ trẻ tuổi vẫn thường có những hành động theo bản năng như vậy.
Cho dù có tình cảm với anh cô cũng không thể bên anh, cô còn nhóc tì phải lo lắng, còn rất nhiều việc phải làm.Từ cái đêm của sáu năm trước SỐ phận của cô đã được định sẵn sẽ đơn độc đi trên Con đường của mình.
Tình yêu nam nữ, kết hôn với cô là việc hết sức xa xỉ.Ai có thể chấp nhận. kết hôn với một người phụ nữ chưa từng kết hôn nhưng lại có con riêng như cô.
Ngay cả Vú Từ khi biết cô quyết định giữ lại đứa bé trong bụng cũng đã khuyên cô nên suy nghĩ thật kỹ. Đứa bé sẽ ảnh hưởng tới tương lai và cuộc đời sau này của cô. Nhưng bản năng làm mẹ không cho phép cô làm
khác, mỗi lần đặt tay lên bụng, cảm nhận một sinh linh bé nhỏ đang dần lớn lên trong mình Trương Tú Anh đã không thể từ bỏ. Cô biết ơn vú Từ vì chính vú là người đã che dấu cho cô, đã chăm sóc cô và con của cô trong suốt các năm qua.Và cho tới bây giờ và sau này có một điều cô luôn chắc chắn đó là cô sẽ không bao giờ hối hận về quyết định của mình.
Ngày mai cô còn phải chuẩn bị đi gặp ông nội nữa. Mọi việc đang dần đi vào quỹ đạo như cô mong muốn. Ngủ một giấc rồi mọi việc sẽ lại đầu vào đấy, nghĩ vậy Trương Tú Anh nhắm mắt, sau một lúc hơi thở cô đã đều đều. Hôm nay quả là một ngày dài.
Lăng Quốc Thiên trở về phòng ngủ phụ, anh đưa tay sờ lên môi mình, cảm nhận sự mềm mại của làn môi cô vẫn còn vấn vít đâu đây, cả mùi hương thanh mát trên tóc cô nữa.Anh chưa bao giờ có cảm giác giống như với Trương Tú Anh với bất kỳ người phụ nữ nào trước đây.
Mỗi động tác cử chỉ của cô đều khiến anh chú ý, anh luôn luôn bị cô thu hút dù là lúc cô tức giận, lúc cô tủi thân, lúc cô tổn thương hay khi cô cười vui như đứa trẻ. Đặc biệt mỗi lần tiếp với cơ thể cô anh đều có cảm giác muốn ôm cô vào lòng, muốn vuốt ve làn da mịn màng của cô, muốn hôn cô, và hơn thế nữa.
Ban đầu anh tưởng phản ứng của mình là do quá lâu chưa gần phụ nữ, nhưng không phải, có
rất nhiều cơ hội tiếp xúc với những người phụ nữ khác nhau, thậm chí minh tinh hạng A, những người xinh đẹp hấp dẫn nhưng anh đều không có cảm giác gì.
Chỉ khi ở bên Tú Anh một cảm giác vừa quen thuộc, vừa thu hút khiến anh không cưỡng lại được mà làm ra những điều vượt ngoài tầm kiểm soát.
Nụ hôn hôm nay cũng là như vậy, khi anh nắm tay cô rồi cô ngã gọn lỏn trong lòng anh, lý trí của anh hoàn toàn trống rỗng, anh chỉ có một khao khát duy nhất, ôm cô vào lòng, hôn lên đôi môi đang thẹn thùng của cô.
Lăng Quốc Thiên, cũng chật vật không kém gì Trương Tú Anh.Anh lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng, mãi tới nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.