Thấy anh nhìn mình chằm chằm Trương Tú Anh xấu hổ, cắm cúi điều chỉnh máy.
“Được chưa?” giọng cô nhỏ xíu. “Được rồi.” Lăng Quốc Thiên lấy lại bình tĩnh.44
“Tiền tôi kiếm ra không để vợ tôi tiêu thì để làm gì” Lăng Quốc Thiên nhìn cô, thản nhiên nói.
“...” Trương Tú Anh câm nín, mặt cô đỏ lên, từ “vợ” thoát ra khỏi miệng anh một cách tự nhiên thuần thục. Cô luống cuống tay chân.
“Hôm nay đi phỏng vấn thế nào? cô có hài lòng
về công ty đó không?” - Lăng Quốc Thiên giải vây cho cô.
“Nhìn chung tôi thấy công ty đó rất ổn, nhân viên khá chuyên nghiệp.” Trương Tú Anh thành thật, phù may anh không tiếp tục chủ đề “vợ”.
“Còn lãnh đạo công ty thì sao, cô có gặp ai không?”
“Haizz, thôi anh đừng nhắc tới nữa, lãnh đạo công ty chính là cái tên Thịnh Thiên Vĩ, chủ tịch của US đó, BIS lại là công ty con của US” - Trương Tú Anh buột miệng than thở.
“Cô có thành kiến với anh ta sao?” Lăng Quốc Thiên tiếp tục hỏi cô.
“Haizz không phải là thành kiến, mà tôi với anh ta giống oan gia ngõ hẹp thì đúng hơn, tôi đắc tội với anh ta hai lần rồi. Tôi nghĩ vào BIS công việc không làm khó được tôi, nhưng Thịnh Thiên Vĩ thì khác anh ta khiến tôi không thoải mái. Nhưng không sao, khó khăn lắm mới thuyết phục được anh để tôi đi làm, anh yên tâm tôi không bỏ cuộc đâu.” - Trương Tú Anh lấy lại tinh thần.
“Anh thấy dễ chịu hơn không?” - Trương Tú Anh vẫn không quên nhiệm vụ chính, nhìn chiếc máy massage đang chạy đều đặn cô hỏi Lăng Quốc Thiên.
“Cũng được.” - Lăng Quốc Thiên hài lòng. Cộc! cộc! Tiếng gõ cửa vang lên, Tô quản gia
đứng ngoài cửa nói vọng vào:
“Cậu chủ, mợ chủ mời hai người xuống ăn
tối.”
“Chúng tôi xong ngay đây” Trương Tú Anh rút phích điện cất máy massage đi, xong xuôi cô nói với Lăng Quốc Thiên.
“Anh chờ tôi thay quần áo, rồi chúng ta cùng
ra."
“Được!” - nghe từng chúng ta, lòng Lăng Quốc Thiên tự nhiên thấy vui vẻ. Tâm trạng đã tốt lại càng tốt. Cứ sống như thế này cảm giác cũng không tồi.
Sáng sớm, Trương Tú Anh đã chuẩn bị xong xuôi chuẩn bị đi làm. Cô ăn mặc đúng như Lăng Quốc Thiên mong muốn, quần tây áo sơ mi kín Cổng cao tường, khoác thêm chiếc áo vest tiêu chuẩn. Lăng Quốc Thiên từ nhà tắm đi ra, tóc anh vẫn còn đọng mấy giọt nước.
“Đi sớm vậy sao?” - anh hỏi cô.
“Từ nhà ra bến xe bus hơi xa, với lại tôi không muốn ngày đầu tiên đã mất điểm trước mọi người” Trương Tú Anh vừa cầm túi vừa đi ra cửa.
“Chiều cô về sớm một chút, ba cô hẹn sẽ qua đây thăm cô.” Lăng Quốc Thiên thông báo. Sáng nay anh nhận được cuộc gọi của Trương Vân Sơn, nói muốn qua thăm hai vợ chồng con gái. Anh
không ngạc nhiên khi nhận được cuộc điện thoại này, chỉ là nó sớm hơn anh dự kiến. Lăng Quốc Thiên không muốn để cho Trương Vân Sơn biết Trương Tú Anh đi làm, nên anh cố tình hẹn ông ta tới vào buổi chiều tối.
Nghe tới việc TRương Vân Sơn sẽ qua thăm hai người bọn họ Trương Tú Anh hơi khựng lại. Chẳng phải Trương Vân Sơn đã đồng ý rằng sau khi cô kết hôn, mọi quan hệ của bọn họ hoàn toàn chấm dứt.
Trong lòng Trương Tú Anh cũng đoán được phần nào, chuyến thăm này chắc chắn không đơn thuần gì, chỉ là cô nghĩ mãi vẫn chưa biết mục đích thật sự của chuyến thăm này là gì. Mà thôi kệ, chẳng phải rồi chiều nay cũng sẽ biết sao. Bây giờ việc của cô là đi báo danh và làm cho tốt công việc vừa mới giành được. Tuy nghĩ vậy nhưng Trương Tú ANh vẫn quay lại hỏi Lăng Quốc Thiên.
“Ba tôi có nói mục đích của chuyến thăm không?”
“KHông” Lăng Quốc Thiên đáp gọn lỏn.
“Tôi biết rồi, vậy tôi đi trước đây, năm giờ chiều tôi sẽ có mặt ở nhà.”.
Không khí tại tiểu khu rất tốt, canh xanh bao phủ, lại yên tĩnh, chỉ có những chiếc xe tư nhân đi lại vì thế tản bộ trong khu cũng rất dễ chịu. Trương Tú Anh bước ra khỏi cổng biệt thự, cô ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh ngắt hít đầy lồng
ngực làn không khí mát rượi, bắt đầu rảo bước về phía công tiểu khu.
Một chiếc xe thương vụ màu đen xuất hiện đậu trước mặt Trương Tú Anh, Từ quản gia bước xuống xe, ông mở cửa xe kính cẩn nói.
“Mợ chủ, cậu chủ nói tôi đưa vợ đi làm, mời mợ lên xe.”
Trương Tú Anh kinh ngạc, hết nhìn Từ quản gia lại nhìn nhãn hiệu chiếc xe sang trọng đang mở cửa. Cô vội xua tay:
“KHông cần đâu, tôi đi xe bus được rồi, chú hãy về đi. Cứ nói với Lăng Quốc Thiên là tôi tự đi.”