Đặng Việt lại rút ra mấy tấm ảnh còn lại. Mắt anh ta hấp háy.
“Anh không ngờ được đầu, VỢ anh là nhân tài hiếm có trong giới đầu tư. Được xếp vào top một những nhân sự được các công ty săn đầu người săn đón. Thông thạo 4 ngoại ngữ. Trước khi về nước cô ấy từng là người châu Á duy nhất trong năm người sáng lập và điều hành ra hệ thống tư vấn và quỹ đầu đầu tư của ngân hàng ASC đấy. Đúng là bất ngờ.Thảo nào cô ấy dám gọi Thịnh Tổng là chó con đáng ghét” - Đặng Việt vẫn còn nhớ vẻ mặt của Thịnh Thiên Vĩ khi nghe thấy những lời của Trương Tú ANh, anh ta đã phải nín cười suốt mấy ngày hôm nay, bây giờ không thể không cười được.
“Anh có muốn việc điều tra rút từ một tháng xuống một tuần không?” - Mặt Lăng Quốc Thiên đen như đột nồi.
“Ấy... là tôi sai... tôi sai rồi.Anh vẫn nên giữ thời hạn một tháng. Nếu không còn gì nữa thì tôi về đây? Không chờ Lăng Quốc Thiên trả lời, Đặng Việt quay người rời đi.
“Cậu đứng lại! Trương Tú Linh vẫn chưa tới xin lỗi vợ tôi về việc hôm trước. Cậu tính sao?”
“Sao... sao lại là tôi. Cô ta không tới tôi làm sao có thể bắt cô ta tới được.” - Đặng Việt khó hiểu nhìn Lăng Quốc Thiên. Xem ra anh ta lại sắp nhận thêm một nhiệm vụ khó nhằn rồi.
“Việc này cũng làm khó được cậu sao. Tôi nhớ không nhầm Trương Vân Sơn đang có ý định hợp tác với US.Anh biết phải làm gì rồi đó, nợ cũ nợ mới tính luôn một thể đi. Anh về được rồi.” - Lăng Quốc Thiên phấy tay.
Chỉ chờ có vậy, Đăng Việt biến mất còn nhanh hơn cả một cơn gió.
Vừa ra khỏi biệt thự anh ta vừa lẩm bẩm “nợ cũ, nợ mới là nợ gì” anh ta vỖ trán rồi như chợt nhớ ra điều gì anh ta cười không khép miệng lại được. Nợ cũ anh ta không rõ nhưng nợ mới nhất định là liên quan tới ly rượu trong bữa tiệc từ thiện. Đúng là Lăng Quốc Thiên, tuyệt tình, tính toán, nhớ lâu thù dai mà anh ta biết.
Lăng Quốc Thiên trầm ngâm nhìn đống ảnh đang ở trên bàn. Hành trình 6 năm ở nước ngoài của Trương Tú Anh như thước phim quay chậm hiện ra trước mắt anh. Ban đầu anh cho Đặng Việt điều tra Trương Tú Anh vì tính cẩn trọng, dù gì cô cũng ở bên cạnh anh một năm.Anh không muốn có bất kì điều bất trắc gì. Ít nhất anh phải biết được một phần bản chất con người cô để có thể yên tâm chung sống. Một năm là thời gian vừa đủ
để anh che mắt thế gian bằng cuộc liên hôn giữa hai nhà Trương - Lăng. Không ngờ, đằng sau Scandal của cô sáu năm trước có kẻ khác nhúng tay vào sắp xếp, cô thực ra chỉ là người bị hại. Còn rất nhiều điều cần phải tìm hiểu thêm.
Việc cô sở hữu tấm thẻ đen của ngân hàng ASC cũng đã sáng tỏ. Duy có việc cô là nhân tài trong giới tư vấn đầu tư thì có gây cho anh sự bất ngờ. Một cô gái trẻ quen sống trong nhung lụa và những lời tán dương, trải qua biến cố khủng khiếp như vậy lại chịu thêm sự ghẻ lạnh của chính những người thân trong gia đình.Vậy mà cô vẫn vươn lên trở thành người xuất sắc như vậy, quả là đáng nể.
Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt luồng suy nghĩ của Lăng Quốc Thiên, anh cất gọn tất cả hồ sơ của cô vào ngăn bàn, khóa lại sau đó ngồi ngắn trên bàn làm việc mới điều khiển cho mở cửa ra. Vì Lăng Quốc Thiên bị thương ở chân nên mọi cánh cửa, rèm, hệ thống âm thanh, ánh sáng trong nhà đều đã được thiết kế lại để có thể điều khiển từ xa, tránh những bất tiện trong sinh hoạt cho anh.
Trương Tú Anh bước vào, bế theo một ly sữa nóng.
“Anh uống ly sữa cho dễ ngủ, tình hình trị liệu thế nào?”. - Trương Tú Anh đặt ly sữa trước mặt Lăng Quốc Thiên.
“Trị liệu thuận lợi, cô có điều gì muốn thương lượng với tôi?” Lăng Quốc Thiên cầm ly sữa, anh chưa uống ngay mà xoay xoay trong lòng bàn tay.
“Tôi có thể ra ngoài làm việc được không?” - TRương Tú Anh mở lời, cô không tự tin lắm khi nói chuyện này với anh.
“Sao Ở nhà cô không thấy thoải mái? Hay cô thiếu tiền? tôi nhớ có đưa thẻ cho cô, cô cứ việc tiêu không cần phải tiết kiệm cho tôi.”
“Không ý tôi không phải vậy, chỉ là ở nhà nhiều cũng buồn chán, tôi cũng sợ sẽ mai một kiến thức nếu cứ không làm gì như thế này”
“Cô là vợ tôi, để cô ra ngoài làm cô không sợ người khác cười nhạo tôi, cười nhạo Lăng gia sao?”
“Tôi... tôi sẽ hóa trang, anh yên tâm tôi sẽ không làm anh mất mặt, với lại tôi chỉ chọn công việc linh động về thời gian chỉ chiếm khoảng bốn giờ một ngày thôi.”
“Cô muốn làm công việc gì?”
“Tôi có chút kiến thức về tư vấn đầu tư, nên tôi muốn làm đúng chuyên nghành của mình.”
“Nhắm tới công ty nào rồi?”
“Tôi qua vòng loại hồ sơ ở BIS rồi” - Thấy Lăng Quốc Thiên hỏi tỉ mỉ, lòng Trương Tú Anh nhen lên hi vọng anh sẽ đồng ý, cô liền thành khẩn trả lời hết các câu hỏi của anh.
“BIS? Không tồi.” - Ánh mắt Lăng Quốc Thiên lóe lên, rất nhanh anh trở lại trạng thái bình thường. Nếu có biết được đó là công ty trực thuộc của Thịnh Thiên Vĩ không biết cô có còn muốn đi làm nữa không. Dù sao anh cũng nên tỏ ra mình là người rộng lượng, tôn trọng tự do của cô. Lăng Quốc Thiên cười thầm trong lòng.
“Anh không nói đùa đấy chứ?” Trương Tú Anh trợn mắt há mồm, không ngờ anh lại bắt cô làm việc này.
“Không muốn đi làm! - Lăng Quốc Thiên không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại Trương Tú Anh.
“Được! hóa trang thì hóa trang, ai sợ ai” - Trương Tú Anh vừa nói vừa bước vào phòng thay đồ.
Không để tăng Quốc Thiên đợi lâu. Trương Tú Anh đã bước ra.
“Tèn ten! Chào Lăng Tổng”
Lăng Quốc Thiên nhìn chằm chằm vào cô gái vừa xuất hiện đúng chuẩn một cô nàng công sở: chân váy bút chì màu đen áo sơ mi trắng, mở một cúc, tóc búi cao, ra dáng nhân viên văn phòng chuyên nghiệp, năng động. Cô xoay người một vòng trước mặt Lăng Quốc Thiên.
Chiếc váy xẻ sau hơi cao, đứng yên không sao, đi lại nhanh một chút có thể nhìn thấy tới nửa đùi.
“Không duyệt!” Lăng Quốc Thiên phầy tay.
Trương Tú Anh xụ mặt. Nhìn thấy cái phẩy tay và đôi mày nhíu chặt của anh. Cô đành đi vào phòng thay kiểu khác.
Mấy phút sau Trương Tú Anh lại xuất hiện lần này cô mặc chân váy ngang đầu gối, hơi xòe một chút, áo sơ mi mở một cúc, tóc búi cao gọn gàng, đặc biệt là cặp kính cận gọng đen to bản che hết một phần ba gương mặt. Trông vừa có vẻ trí thức, vừa nghiêm túc thái quá.
Trương Tú Anh rất tự tin với tài hóa trang của mình cô lấy ngón tay trỏ đẩy đẩy gọng kính nhìn Lăng Quốc Thiên. “Thế nào? Lăng tổng?”
Lăng Quốc Thiên lắc đầu, nhìn chiếc áo sơ mi mở một cúc, khuôn ngực cô phập phồng theo hơi thở, bắp chân thon dài trắng muốt nổi bật dưới làn váy đen, nghĩ tới những người đàn ông khác cũng nhìn thấy như vậy hàng ngày ở văn phòng đôi
mày Lăng QUốc Thiên càng nhíu chặt. Anh ta không thể để cho kẻ khác hưởng lợi được. Hai
tay đưa lên thành dấu X - “Loại”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào? như này không được, như kia không được. Không được là không được ở chỗ nào?” Trương Tú Anh dậm chân. Cái gã khó ưa này, rõ ràng là đang cố tình làm khó cô. Không đồng ý cho cô đi làm thì nói thẳng ra, bày đặt lý lẽ rồi bắt bẻ cô hết cái này tới cái khác.