Mọi người đều vui vẻ đồng ý, trong đó người vui nhất phải kể đến Tiểu Mỹ và Lăng quốc Thiên.
Một người ưa sôi nổi, có nhiều người để chơi cùng, một người thì có CỚ ở lại qua đêm với vợ.
Tiểu Mỹ sau một ngày chơi đùa cùng mọi người đã thấm mệt, cô bé theo vú Từ về phòng ngủ từ sớm. Trưởng lão gia cùng Lăng Duệ và Trịnh Dục Tú cùng ngồi đàm đạo về CỔ cầm, hai người đàn ông say mê cỔ cầm nói chuyện với nhau không biết mệt.
Trưởng lão gia mang cây CỔ cầm lần trước Trương Tú Anh mang tới cho ông ra, ông biết cây cổ cầm này nhất định có nguồn gốc từ chỗ Lăng Quốc Thiên.
Ông đã rất muốn hỏi về chủ nhân trước đây của cây CỔ cầm.
Trịnh Dục Tú biết chuyện Lăng quốc Thiên tặng cỔ cầm cho ông nội Trương Tú Anh. Thấy Trưởng lão gia trân quý cây CỔ cầm trong lòng bà cũng cảm thấy vui vẻ.
“Hai người cho tôi hỏi, cây cổ cầm này tới tay hai người bằng cách nào? Tôi đã tìm nó suốt mấy chục năm” Trưởng lão gia hồi hộp.
“Cây cổ cầm này là của mẹ để lại cho tôi. Sau khi yêu Lăng Duệ, biết anh ấy là nhà sưu tầm cổ cầm nên tôi đã tặng lại cho anh ấy. Sau này, khi chúng tôi giao lại Lăng thị cho Quốc Thiên cũng giao luôn cả bộ sưu tập cổ cầm cho thằng bé.”
Trịnh Dục Tú nhanh chóng trả lời, bà lờ mờ cảm nhận được điều gì đó bất thường ở Trưởng lão gia.
Trưởng lão gian vuốt ve cây cổ cầm rồi lại nhìn gương mặt Trịnh Dục Tú hồi lâu. Mất một lúc giọng ông mới run run cất lên.
“Tên của bà ấy có phải là Ngọc Hân không?”
“Sao Trưởng lão gia biết tên mẹ tôi?” Trịnh Dục Tú ngạc nhiên nhìn gương mặt đang méo xẹo của Trưởng lão gia.
Cả gian phòng như trở lại thời điểm năm mươi năm về trước qua lời kể của Trưởng lão gia. Khi đó Trưởng lão gia còn là một sinh viên nghèo, quen và yêu Ngọc Hân cô tiểu thư con nhà giàu được mệnh danh là nữ thần của trường. Hai người tình cờ quen nhau ở một câu lạc bộ những người yêu cổ cầm.
Khi chàng sinh viên nghèo nhìn thấy cây CỔ cầm trong tay Ngọc Hân ông đã như bị thôi miên, không ngại khoảng cách giàu nghèo, địa vị xã hội mà tới bắt chuyện với cô.
Ngọc Hân tuy là con nhà giàu lại xinh đẹp nhưng không hề kiêu ngạo, vì thế hai người nhanh chóng cảm thấy thân thiết với nhau vì có quá nhiều sở thích chung.
Ngày đó những ai trong câu lạc bộ cổ cầm đều quen thuộc với hình ảnh cậu sinh viên họ Trương lạnh lùng, ít nói thường ngày xuất hiện cùng nữ thần Ngọc Hân xinh đẹp, sôi nổi, chuyện tình của họ đã trở thành giai thoại tại trường đại học.
Chuyện tình của hai người cuối cùng cũng tới tại gia đình Ngọc Hân, vốn là gia đình giàu có nổi tiếng. Họ bị cha mẹ Ngọc Hân phản đối kịch liệt, mặc dù vậy họ vẫn quyết tâm ở bên nhau.
Ngày tốt nghiệp đại học họ đã hẹn cùng nhau trốn đi, nhưng tới giờ hẹn Ngọc Hân biến mất, chỉ có một cậu bé bán báo đưa cho ông một lá thư rằng đừng đi tìm bà.
Hãy cố gắng để trở thành người thành đạt, chỉ khi có tiền có địa vị, mới có thể làm chủ được cuộc đời mình.
Ông như phát điện, đi tìm bà khắp nơi nhưng tất cả đều bặt vô âm tín, cả gia đình bà cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Mặc dù sau này ông đã lấy vợ sinh con có cuộc sống hạnh phúc nhưng ông vẫn không ngừng tìm kiếm bà chỉ để muốn hỏi lý do năm đó bà bỏ đi.
Trịnh Dục Tú nghe xong câu chuyện của Trưởng lão gia, bà im lặng hồi lâu, lấy tay lau nước mắt.
“Trong những ngày gần cuối đời, mẹ có kể với tôi về mối tình đầu của bà, bà nói khi đó còn trẻ yêu đương nông nổi không nghĩ được sâu xa. Thực sự
Trịnh Dục Tú không ngờ cuối cùng bà lại gặp được người yêu cũ của mẹ mình trong một hoàn cảnh tình cờ tới vậy.
“Khi chúng tôi còn yêu nhau, có lần bà ấy đùa tôi rằng, nếu sau này tôi đi lấy vợ bà ấy đi lấy chồng, nếu đẻ ra một trai một gái thì nhất định phải tìm nhau kết thông gia. Bà ấy còn đùa rằng, không muốn để cổ cầm vào tay người khác.Ai ngờ sau này, tới lượt cháu của chúng tôi lại thành một đội. Có lẽ là duyên trời định” .
Trương Lão gia ôm cây cổ cầm trong lòng không giấu nổi những giọt nước mắt. Từ nay coi như ông đã giải tỏa được chấp niệm trong lòng.
Hiểu được vì sao bà ra đi. Trong cuộc đời mỗi con người có những người ta yêu tới trời long đất lở nhưng lại chẳng phải là người sẽ cùng ta đi tới cuối con đường.
Chỉ cần mỗi khi nghĩ về khoảng thời gian đó ta có thể mỉm cười vì đã từng có người như vậy đi qua cuộc đời ta.
Vú Từ đã sắp xếp chỗ ngủ cho khách xong xuôi. Lăng Duệ và Trịnh Dục Tú sẽ ngủ ở phòng dành cho khách còn Lăng quốc Thiên tất nhiên là sẽ ngủ cùng phòng với Trương Tú Anh, vợ chồng xa nhau đã lâu, cũng nên tạo điều kiện cho đôi trẻ.
Căn phòng của Trương Tú Anh nằm ở phía cuối hành lang, có ban công nhìn xuống thung lũng rất đẹp, ở đây nếu đứng ngắm tuyết thì không gì có thể thích hợp hơn.
Trương Tú Anh tắm xong từ lâu, cô trước bàn trang điểm chuẩn ly nước ấm đã được Lăng Quốc Thiên chuẩn bị sẵn để cô uống thuốc, từ ngày cô bị thương các loại thuốc phải uống mỗi ngày khá nhiều.
Tuy đã không phải uống thuốc điều trị nhưng các loại thuốc bổ vẫn được bác sỹ John khuyên dùng thêm một thời gian để đảm bảo sức khỏe.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm đã dừng, Lăng quốc Thiên từ phòng tắm bước ra.Anh mặc một bộ đồ ngủ màu xám cùng tone màu Với chiếc váy ngủ của cô.
Trong lòng cô đã rõ tới chín phần, anh tới đây vốn dĩ đã không có ý định quay về trong ngày, nếu không tại sao còn mang theo đồ ngủ? Cô lặng im khẽ mỉm cười không bóc trần anh.
Trên người anh còn vương chút hơi nước ấm ướt, mái tóc dài lòa xòa trước trận. Nhìn vừa quyến rũ lại vừa có chút tùy tiện. Trương Tú ANh vội vã quay mặt đi nuốt khan.
Mọi cử chỉ của cô được Lăng Quốc Thiên thu hết vào mắt.Anh híp mắt cười tới bên ngồi bệt xuống sàn ngay cạnh chân cô, ghế mái tóc còn ướt nước vào lòng cô.
“Vợ! sấy tóc cho anh!” giọng anh nũng nịu như trẻ con khiến tim cô tan chảy.
Trương Tú Anh lấy máy sấy bắt đầu tỉ mẩn sấy từng lọn tóc cho anh, tóc anh rất mượt cảm giác những sợi tóc trơn tuột qua kẽ tay rất thích.
“Như thế này có được gọi là ngược đãi người bệnh không? Trường tú Anh lẩm bẩm.
“Không hề, đây là nũng vợ.” Lăng Quốc Thiên cười vô sỉ.
“Anh! Lưu manh!” Trương Tú ANh đẩy nhẹ vai anh, mắt vẫn chăm chú nhìn từng lọn tóc của anh.
“Thích tóc anh lắm à. Thích thì cả đời này sẽ cho em nghịch.”
Lăng quốc Thiên lim dim nhìn cô qua gương, tận hưởng bàn tay mềm mại của cô đang massage trên da đầu.
Những ngón tay thon dài của anh đã xuyên qua lớp váy ngủ mỏng manh vuốt ve đôi chân trắng mịn của cô.
Má Trương Tú Anh đỏ bừng lên, người cô cũng thấy nóng ran, cô khẽ rụt chân lại.
“Khô rồi, em đi cất máy”
Trương Tú Anh lắp bắp đứng dậy. Nhưng chân cô đã bị ai đó giữ chặt, mất đà cô
“Em... em muốn ngắm tuyết!”
Trương Tú Anh lúng túng trong miệng, lời của cô lập tức bị anh. nuốt chửng, chỉ chờ có vậy lưỡi anh lập tức xâm nhập khoang miệng của cô, tận hưởng chiếc lưỡi mềm mại của cô.
Cả người Trương Tú Anh sớm đã đầu hàng trước anh.
Bao nỗi nhung nhớ, khao khát trong suốt thời gian qua đã không thể nào kiềm chế được nữa.
Rất nhanh cô đáp lại sự chủ động của anh.
Cả hai quấn lấy nhau cuồng nhiệt, cho tới khi cô tưởng hơi thở của mình đã bị anh rút cạn anh mới buông cô ra.
Anh mắt anh đen thẳm, mê đắm nhìn vào gương mặt đỏ hồng của cô, cô cũng ngước lên nhìn anh, lan mi cong dài như cánh bướm khẽ chớp.Anh nhìn thấy hình bóng mình trong đôi mắt trong veo của cô.
“Anh yêu em! Tú Anh.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt như chứa cả ngàn vì sao trên bầu trời, giọng nói khàn đặc thì thầm bên tai cô lời yêu thương mà từ lâu anh đã muốn thổ lộ.
Có cảm tình với một người là chuyện rất dễ nhưng để xác định được lòng mình, để biết mình thực sự yêu một người luôn là một hành trình khó khăn của cảm xúc.Anh không phải kiểu người yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng đối với cô, ngay từ lần đầu gặp mặt cô đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh.
Đa số những cô gái khi nhìn thấy anh sẽ bị vẻ đẹp trai của anh khiến cho đỏ mặt, còn cô thì khác, không những không nhận ra vẻ đẹp trai của anh mà còn lầm bầm mắng anh.
Có lẽ chính vì thế mà cô trở nên đặc biệt đối với anh.
Cả người Trương Tú Anh như chấn động khi nghe ba từ cô mong chờ được thoát ra từ miệng anh. Lời yêu cô đã chờ đợi từ rất lâu. Mắt cô long lanh, giờ phút này cô chỉ cần biết anh yêu cô và cô cũng yêu anh, thế là đủ. Trong cuộc đời gặp được người mình yêu và người đó cũng yêu mình là điều không dễ dàng gì, vì vậy hãy trân trọng tận hưởng trọn vẹn từng phút giây được ở bên nhau.
“Em cũng yêu anh.”
Cô ngẩng đầu kéo môi anh trở lại môi mình. chủ động hôn anh. Nụ hôn của cô nhẹ nhàng quần quanh khiến khắp người anh như có luồng điện chạy qua.
Môi anh không rời môi cô nhưng rất nhanh anh chuyển từ bị động sang chủ động.Anh chống tay xuống tấm đệm êm ái, hôn cô một nụ hôn thật sâu, rồi nhẹ nhàng hôn lên vầng trán sáng ngời của cô, hôn lên đôi má đang ửng hồng của cô, hôn lên chóp mũi nhỏ xinh của cô, hôn lên chiếc cằm hơi nhọn vì sụt cân của cô, hôn xuống cần cổ trắng ngần của cô, xương quai xanh tinh xảo của cô, bờ vai gầy của cô. Bàn tay anh đã cởi bỏ lớp quần áo ngủ mỏng manh ngăn cách giữa hai cơ thể từ khi nào.
Từ từ hôn lên từng tấc da thịt trên người cô, mỗi nơi môi anh đi qua, trên làn da trắng như sứ của cô đều in dấu hôn ửng đỏ, chói mắt. Anh hôn khắp cơ thể cô, nhẹ nhàng, tỉ mẩn, trần trọng, nâng niu.
Trong đầu Trương Tú Anh như muốn nổ tung, cả cơ thể của cô nóng rực dưới dấu hôn của anh.
Cảm xúc dâng trào từ mọi ngóc nghách cơ thể, vừa quen thuộc vừa xa lạ, mới mẻ. Cho tới khi môi anh dừng lại nơi nhạy cảm nhất của cô, cũng là lúc cơ thể cô đã không còn khống chế được nữa.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng theo cử động của chiếc lưỡi mềm mại của anh. Bàn tay anh phủ lên ngực cô nhẹ nhàng xoa nắn.
Từng lớp sóng tới tấp dâng trào trong cơ thể trương tú anh khiến cô không ngừng rên rỉ.
Mỗi một cử động của anh, giống như đang thực hiện một nghi lễ thiêng liêng của chính anh, giành cho cô. Anh muốn cô