Trời mùa đông Ninh Thành chưa có tuyết, thay vào đó là từng lớp sương mù dày đặc. Bây giờ sáng, sương vẫn chưa tan.
Cái lạnh buốt như cắt da cắt thịt. Lăng Quốc Thiên mặc một chiếc măng tô dài màu tàn thuốc tôn lên dáng người vốn đã đẹp như người mẫu của anh, anh chọn lái chiếc SUV màu trắng tới biệt thự đón Trịnh Dục Tú.
Nhận được cái gật đầu của Lăng Quốc Thiên, suốt đêm Trịnh Dục Tú thao thức bà chuẩn bị đủ mọi thứ lỉnh kỉnh, đồ chơi, đồ ăn vặt cho Tiểu Mỹ, hầm canh và đồ bổ dưỡng cho Tú Anh. Bà cũng không quên chuẩn bị chút quà cho ông nội Trương và vú Từ.
Suốt đêm bà tỉ mẩn tới nỗi Lăng Duệ cũng phải thấy buồn cười, chưa bao giờ ông thấy Vợ mình sốt sắng như vậy. Ông đùa bà rằng ông sắp bị cho ra rìa rồi, giờ trong lòng bà chỉ có con dâu và cháu nội thôi.
Trịnh Dục Tú chờ sẵn ở cửa biệt thự. Lăng Quốc Thiên xuống xe phụ Lăng Duệ xếp đồ vào CỐp.
“Ba mẹ để con, mẹ lên xe ngồi trước đi cho khỏi lạnh.”
Lăng Quốc Thiên đỡ giỏ đồ từ tay Trịnh Dục Tú.
Anh xếp đồ xong lên xe đã thấy Lăng Duệ ngồi yên vị trên ghế sau cùng với Trịnh Dục Tú. Lăng Quốc Thiên ngạc nhiên hỏi ba.
“Không phải hôm nay ba bận không thể đưa mẹ đi thăm Tiểu Mỹ được sao?”
Lăng quốc Thiên vừa khởi động xe vừa tò mò.
“Tới nửa đêm hôm qua là vậy, nhưng bây giờ ba hết bận rồi”
Lăng Duệ đáp tỉnh bơ. Không quên ghé vai cho Trịnh Dục Tú tựa đầu được thoải mái.
“Làm gì có việc gì quan trọng hơn hôn nhân đại sự của con trai chứ?”
Trịnh Dục Tú Thoải mái tựa đầu lên vai chồng cười đắc thắng, không thèm che giấu.
Lăng Quốc Thiên chỉ biết cười khổ trong lòng, cuối cùng, ba mẹ anh lại cùng hợp lực để giúp anh.
Xem ra phen này ra trận anh nhất định phải giành được người trở về.
Mùa đông mặt trời lên muộn, ánh nắng bắt đầu xuyên thủng làn sương mù dày đặc.Tầm nhìn cũng thoáng hơn rất nhiều.
Khung cảnh hai bên. đường từ từ lướt qua cửa kính như những thước phim quay chậm nhuốm màu xám bạc.
Trương Tú Anh đưa chiếc bình tưới nhỏ cho Tiểu Mỹ mang đi cất sau đó cô nhẹ nhàng bước tới bên ông nội.
Nhìn ông chăm chú tỉa từng nhánh cây bé xíu, trong lòng cô thấy tĩnh tại kỳ lạ. Ông nội một mình tay trắng xây dựng lên Trương Thị như ngày hôm nay không dễ dàng gì, trong cuộc đời ông chưa khó khăn nào ông chưa từng trải qua.
Tới bây giờ, có thể sống một cuộc đời an. nhiên, lấy cỏ cây hoa lá làm bầu bạn, buông bỏ những cám dỗ xa hoa ngoài kia quả là không dễ dàng gì.
Có lẽ chỉ có những người đã trải qua mọi thử thách, gian nan, vinh quang và hạnh phúc trong cuộc đời, biết buông xuống những chấp niệm mới có thể bình thản được như ông.
“Con tới đây nhìn xem. Đây là cây ông quý nhất. Con nhìn thế của nó có gì đặc biệt không?”
Ông nội vừa chăm chú cắt một chiếc lá sâu trên cành cây vừa nói với Trương Tú Anh.
“Con chỉ thấy cây này rất đẹp, nhìn nó con cảm thấy sự mạnh mẽ, vũng trãi vươn lên ánh sáng” Tú Anh không hiểu nhiều về bonsai cô chỉ có thể nói lên cảm nhận của chính mình.
“Đây là dáng bạt phong hồi đầu. Ta trồng cây này đã rất lâu rồi cũng phải hai mươi năm từ một cây non bé xíu, chịu gió thổi tới nghiêng đi sắp đổ sau đó các cành cây vươn ra về phía ánh sáng để hồi sinh. Thân cây có thể không thẳng được vì gió đã quật
Ông nội dừng lại một chút, nhìn sang Trương Tú Anh đang trầm tư bên cạnh.
“Con người cũng vậy, vượt qua được chướng ngại mới có thể tạo được giá trị cho bản thân. Cũng đừng mang chấp niệm trong lòng. Giống như cái cây kia bị gió xô nghiêng đi, nhưng nó đã không gục ngã mà chọn cách cùng gió tạo nên vũ khúc tuyệt vời, làm nên giá trị của chính nó nhờ gió. Quan trọng là lắng nghe trái tim con, cảm xúc của Con. Đời người chỉ có một lần để sống, có những mối nhân duyên được tạo nên từ những mất mát lại là những mối nhân duyên tuyệt vời nhất, bền vững nhất”
Lăng lão gia đã dừng tay, ông đưa mắt nhìn ra phía xa xa dưới thung lũng đầy sương mù.
Một tháng qua cô sống tại đây nhưng tâm hồn không hề ở đây. Mỗi lần ông nhìn đứa cháu mình mân mê tờ tạp chí có ảnh Lăng quốc Thiên ánh trong lòng ông càng thêm thấu tỏ tình cảm cô dành cho anh.
“Dạ, con đã hiểu thưa ông”
Trương Tú Anh lắng nghe lời ông, cô hiểu ông đang muốn nói tới điều gì. Bản thân cô không phải là người cố chấp, chỉ là, trong lòng cô có nỗi lo sợ riêng.
Cô sợ, anh là vì áy náy chuyện năm đó mà phải đối xử tốt với cô. Cô sợ, anh đối với cô có thật là tình yêu, hay chỉ là sự yêu thích nhất thời cộng với cảm giác tội lỗi tạo thành tình cảm trong anh? Trong lòng cô không tự tin cũng không bình thản được như những gì cô thể hiện.
Bản thân cô biết mình đã yêu anh, nhưng còn anh, chưa từng một lần nói lời yêu cô chính thức. Suốt một tháng qua, hai người không hề liên lạc.
Cô cần một khoảng lặng, không lẽ anh cũng vậy? Tình cảm của anh đối với cô thật sự là gì?
Chính vì như thế cô muốn để anh tự sáng tỏ lòng mình, nếu anh đối với cô là sự áy náy thì cô thà yêu đơn phương anh chứ không để cho anh phải ràng buộc trong mối quan hệ như vậy, và bản thân cô cũng không chấp nhận một mối quan hệ hôn nhân như vậy.
Nếu là anh yêu cô, vậy để cho anh có thời gian từ từ sáng tỏ tình cảm trong lòng mình. Dù sao thì cô vẫn sẽ ở đây, chờ anh.
“Chú Lăng!”