Lăng Quốc Thiên rảo bước dẫn đường cho vú Từ và Tiểu Mỹ. Sắp được gặp mẹ sau mấy tháng xa cách cô bé Tiểu Mỹ vui vẻ nói chuyện không ngớt.
Được một lát như nghĩ ra điều gì cô bé đưa ngón tay trỏ lên miệng, khẽ chu mỏ ra hiệu cho mọi người trật tự.
“Suyt! mọi người nhỏ tiếng thôi, đây là bệnh viện mami nói ở bệnh viện cần phải đi nhẹ nói khẽ, để những người ốm được nghỉ ngơi.”
Cô bé nói xong tự gật gù, rồi cũng tự im lặng.
Làng Quốc Thiên và vú Từ nhìn cô bé cùng lắc đầu cười, suốt cả quãng đường chỉ có cô bé nói, nào ai chen được vào câu nào đâu.
“Sắp tới phòng của mẹ rồi, Tiểu Mỹ ngoan nghe chú dặn này. Mẹ đang bị đau, vì thế Tiểu Mỹ chỉ được chạm vào mẹ nhẹ nhàng thôi nhé, đừng nhảy lên người mẹ, cũng đừng ôm mẹ quá mạnh.”
Lăng Quốc Thiên vừa chỉnh lại váy áo cho Tiểu Mỹ vừa thì thầm dặn cô bé, đúng tinh thần là phải thật nhẹ nhàng khi ở trong bệnh viện. .
“Con nhớ rồi, chú đã dặn con mấy lần rồi. Mà sao mẹ con lại bị đau? Có phải người xấu bắt nạt mẹ con không chú?” Tiểu Mỹ cũng thì thào với
Lăng Quốc Thiên, cô bé chu cho đôi môi nhỏ xinh ra ghé sát vào tai Lăng Quốc Thiên thì thầm.
“Đúng rồi, là bị người xấu bắt nạt. Nhưng con yên tâm chú sẽ trừng trị những người xấu đó. Tiểu Mỹ ngoan nhé lời chú dặn nhé. Nào bây giờ chúng ta cùng vào gặp mami nào!”
Dặn dò Tiểu Mỹ xong Lăng Quốc Thiên đẩy cánh cửa phòng bệnh của Trương Tú Anh ra, anh không gõ cửa vì muốn tạo cho cô bất ngờ nhỏ.
Ai ngờ khi cánh cửa vừa mở ra, người bất ngờ lại là anh.
Trong phòng bệnh, không khí có phần kì dị. Trương Tú ANh nằm trên giường đang cố dung hòa không khí giữa TRịnh Dục Tú và Trương lão gia.
Sau một hồi nói chuyện khá thoải mái, tới đoạn chăm sóc Tú Anh khi xuất viện không khí lại trở nên căng thẳng khi cả hai cùng giành nhau đưa Trương Tú Anh về để mình chăm sóc.
Trịnh Dục Tú có phần thắng thế hơn khi có đầy đủ lý do, lý do quan trọng nhất là Trương Tú Anh hiện nay đã là người nhà họ Lăng thì nhà họ Lăng sẽ có trách nhiệm chăm sóc cho cô. Lấy chồng thì phải theo chồng.
Thương lão gia bị lý do này làm cho á khẩu, ông lấy lý do yếu ớt là Lăng gia nằm giữa phố xá ồn ào, không khí ô nhiễm không thích hợp cho việc phục hồi, chi bằng đưa Tú Anh lên núi tĩnh dưỡng một thời gian. Cứ như vậy hai người lời qua lời lại không ai chịu ai.
“Mami!” tiếng reo trong trẻo của Tiểu Mỹ phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng.
Tiểu Mỹ như một con cún nhỏ chạy thẳng tới chỗ Trương Tú Anh, tới nơi cô bé hơi khựng lại, vốn định ôm hôn mami một cái thật chặt nhưng chú Lăng nói, khắp người mami đều là vết thương.
Con bé không biết chỗ nào có thể sờ được, nên đành đứng khựng lại suy nghĩ.
“Tiểu Mỹ, tới đây với mami nào!” Trương Tú ANh nhìn thấy con gái thì vội vàng ngồi dậy, chính cô cũng quên mất mình đang là người bệnh.
Lăng Quốc Thiên thấy vậy vội vàng chạy tới, đỡ Trương Tú ANh, anh lấy một chiếc gối nhẹ nhàng đặt sau lưng cô để cô dựa
Trương Tú Anh đưa một tay kéo cô bé sát lại bên mình thơm vào hai má cô bé.
Mới có mấy tháng không gặp mà cô bé đã cao hơn một chút rồi.
Tay vẫn ôm Tiểu Mỹ, Trương Tú Anh quay sang ông nội.
“Ông nội, đây là chồng con Lăng Quốc Thiên.”
Ánh mắt Trương Tú Anh ánh lên vẻ dịu dàng, ngước lên nhìn Lăng Quốc Thiên.
Cả một màn anh chăm sóc em em âu yếm nhìn anh được ông nội từng trải thu hết vào tầm mắt. Xem ra quan hệ của bọn chúng khá tốt. Nhưng rõ ràng ông nghe nói, Lăng thiếu gia là người tàn phế, tại sao lại là trang trai cao ráo khỏe mạnh đứng trước mặt ông thế này.
“Con chào ông nội, con là Lăng Quốc Thiên ạ” Lăng Quốc Thiên cúi thấp người lễ phép chào ông nội.
“Không phải con không nói được và phải ngồi xe lăn sao?” Trưởng lão gia thắc mắc.
“Chuyện rất dài, có thời gian con xin thưa chuyện ngọn ngành với ông ạ”
Lăng Quốc Thiên nghĩ tới nước này chắc chắn mọi việc không thể giấu được ông nội nữa rồi, chi bằng có thời gian thích hợp sẽ cho ông biết sự thật của cả sáu năm trước và cả bây giờ.
Trên đường đi anh đã được nghe vú Từ kể không ít chuyện trong suốt sáu năm gian nan của Trương Tú Anh.Vú Từ cũng tiết lộ cho anh, thực ra Trưởng lão gia cũng đã biết đến sự tồn tại của Tiểu Mỹ.
Khi Trương Tú ANh bị Trương Vân Sơn đuổi ra nước ngoài sáu năm trước, khi Tú Anh biết mình có bầu và kiên quyết giữ đứa bé lại, vú Từ đã gọi điện cầu cứu sự giúp đỡ của Trương lão gia. Từ đó ông luôn âm thầm theo sát Trương Tú Anh và ngâm hỗ trợ cô thông qua vú Từ.
Sao khi được mami thơm cho thỏa mãn, Tiểu Mỹ mới có thời gian quan sát những người còn lại trong phòng.
Có một bà thật đẹp đang ngồi im từ nãy tới giờ. Cô bé vừa nhìn đã thích bà vì nhìn bà rất hiền, lại đẹp nữa.
Cô bé liền lễ phép cúi đầu chào bà.
“Con chào bà, con là Trương Mỹ Mỹ, mami và bà trẻ (cách Tiểu Mỹ gọi vú Từ) thường gọi con là Tiểu Mỹ”
Cô bé luôn được dạy là phải lễ phép và giới thiệu tên của mình cho người khác khi lần đầu gặp mặt.
“Bà chào con, cô bé ngoan của bà.” Nghe tiếng chào trong trẻo của Tiểu Mỹ trái tim của Trịnh Dục Tú như tan chảy, cháu nội của bà đó, con dâu thật biết dạy dỗ. Bà chỉ muốn ôm lấy cô bé nhưng lại sợ sự vồ vập của mình dọa sợ cô bé.
Tiểu Mỹ xoay đầu nhìn về phía cụ ông đang ngồi hơi quay lưng lại phía cô bé, lúc này cụ ông cũng đang nhìn cô bé. Mắt cô bé bỗng trợn tròn, cô bé dứt tay ra khỏi tay Trương Tú Anh, sau đó lao thẳng vào lòng Trưởng lão gia, miệng reo ầm lên, trước sự ngạc nhiên của Trương Tú Anh, Lăng Quốc Thiên và Trịnh Dục Tú.
“Ông già Noel! Con chào ông già Noel!”