Về phần Trương Tú Anh, càng tiếp xúc bà càng quý mến con người cô, một cô gái vừa có học thức, vừa hiểu biết lại rất hiếu thảo, tình cảm. Cộng thêm nỗi áy náy trong lòng do những việc trong quá khứ, khiến Trịnh Dục Tú chỉ muốn đem hết những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này để bù đắp cho Trường Tú Anh.
Trịnh Dục Tu đi vào đặt bình hoa lên chiếc tủ đầu giường của Trương Tú Anh, bà nhẹ nhàng chỉnh bình hoa sao cho vừa tầm mắt của cô nhất, xong xuôi bà quay sang con trai.
“Con ra ăn chút gì đi, ăn uống không đúng bữa là hại sức khỏe lắm đấy”
Vừa nói Trịnh Dục Tú vừa đi lại phía bàn bắt đầu bày biện đồ ăn.
“Anh mau ra ăn đi.” Thấy Lăng Quốc Thiên vẫn nắm tay mình Trương Tú Anh đẩy anh ra, hướng mắt về phía bàn.
“Lát ăn xong, sẽ giúp em lau người, thay quần áo”
Lăng Quốc Thiên nói nhỏ vào tai Trương Tú Anh, một lời nói đơn giản không hiểu sao lại khiến mặt Trương Tú Anh đỏ bừng, Lăng Quốc Thiên thấy vậy liền véo nhẹ vào má cô một cái rồi mới đứng dậy.
Mặc dù không có cảm giác thèm ăn nhưng Lăng Quốc Thiên cũng miễn cưỡng đi ra ăn một chút cho hai người phụ nữ của mình vui lòng.
Cứ nghĩ tới cuộc sống sau này của mình dưới sự giám sát của hai người phụ nữ này Lăng Quốc Thiên lại mỉm cười, là sự giám sát mà anh tự nguyện, anh mong muốn.
Chờ cho Lăng Quốc Thiên ăn xong, Trịnh Dục Tú liền về biệt thự. Hai cô y tá còn khá trẻ mang quần áo vào chuẩn bị lau rửa và thay cho Trương Tú Anh.
Thấy vậy, Lăng Quốc Thiên liền nói với y tá từ nay trừ việc thay bằng vết thương ra thì những việc như thế này anh sẽ tự mình chăm sóc cho Trương Tú Anh. Hai cô y tá thấy vậy vừa ngưỡng mộ lại vừa ngượng ngùng bèn gật đầu lia lịa rồi đi ra.
“Ôi đúng là chồng nhà người ta không bao giờ làm mình thất vọng!” Cô y tá có mái tóc ngang vai thốt lên.
“Cậu có nhìn thấy không? Người gì vừa đẹp trai, vừa có tiền lại có thể chịu làm những việc này để chăm sóc vợ, mình cứ tưởng đàn ông như vậy đã tuyệt chủng từ thế kỷ trước rồi, ai ngờ bây giờ lại được gặp ở đây. Ước gì...” Cô y tá còn lại mơ màng.
“Cậu thôi đi, nhìn cô vợ xem, bị thương băng bó khắp người mà vẫn xinh đẹp như vậy. Mây tầng nào gặp mấy tầng đó thôi.” Cô y tá mái tóc ngang vai huých vào người bạn. Hai người cùng cười khẽ rồi khuất sau hành lang.
“Anh cười gì đấy?”
Thấy Lăng Quốc Thiên tủm tỉm cười, Trương Tú Anh mặt còn đang đỏ bừng vì xấu hổ với hai cô y tá, hỏi anh.
“Thế mặt em sao lại đỏ như vậy?” Lăng Quốc Thiên không trả lời câu hỏi của Trương Tú Anh mà anh hỏi lại cô.
“À... thì, em... không thích người khác nhìn ngắm chồng em. Được chưa?”
Trương Tú Anh đánh trống lảng, điều khiến cô đỏ mặt là anh nói công khai trước mặt người lạ rằng anh sẽ tắm rửa thay quần áo cho cô. Nghĩ tới việc đó mặt Trương Tú Anh càng đỏ lên, hai má hây hây khiến Lăng Quốc Thiên càng muốn trêu chọc cô.
“Vậy thôi à? Em không muốn người khác khen chồng em à?” Lăng Quốc Thiên càng cười rạng rỡ hơn, tay vô thức đưa lên véo nhẹ vào má Trương Tú Anh. Cái má này làm sao mà khiến anh véo mãi thành nghiện rồi.
“KHông! Nhìn cũng không! Khen cũng không! Cái gì cũng không hết!” Trương Tú ANh lắc đầu nguầy nguậy, hình như việc bị ốm khiến cô càng trở nên trẻ con hơn.
Nhìn đầu cô lắc qua lắc lại, sợ cô mệt Lăng quốc Thiên bèn thỏa hiệp.
“Được rồi, không thích thì không thích, anh chỉ để mình em nhìn, mình em khen thôi. Nhé!” Lăng Quốc Thiên thì thào “Giờ thì đi tắm nào.”
Lăng Quốc Thiên nhẹ nhàng bế bổng Trương Tú Anh lên, đặt cô vào phòng tắm dùng khăn ấm từng chút từng chút cẩn thận lau người cho Trương Tú Anh.
Đây là lần đầu tiên anh chăm sóc người khác tỉ mỉ như vậy. Nhìn anh tập trung tỉ mỉ, bàn tay nhẹ nhàng lau từng tấc da thịt không bị thương của cô, cẩn thận để nước không vào vết thương. Trong lòng Trương Tú Anh tràn ngập sự ấm áp. Trước đây cô luôn luôn giữ khoảng cách với những người khác giới, một phần vì bài xích chuyện quá khứ, nhưng phần nhiều là vì sợ, sợ phải phụ thuộc vào ai đó, sợ rằng sẽ chìm đắm, sợ cảm giác có được rồi lại mất đi...
Cô như con chim nhỏ sợ cành cong vậy. Anh tới bên cuộc đời cô, thời gian không lâu nhưng lại như dòng nước ấm áp nhẹ nhàng dịu dàng len lỏi vào từng ngóc nghách cuộc sống của cô, vuốt ve nỗi đau của cô, khỏa lấp khoảng trống trong tâm hồn cô đơn lạnh giá của cô.
Khiến núi băng trong trái tim Trương Tú. Anh từng chút một sụp đổ lúc nào không hay.
Lăng Quốc Thiên đặt Trương Tú Anh lại lên giường, thời gian chưa lâu nhưng cơ thể cô phục hồi rất tốt, bác sỹ John nói tất cả đều là nhờ nền tảng thể lực của cô dẻo dai nên mới được như vậy.
“Anh muốn bàn với em một việc” Đặt Trương Tú Anh yên ổn trên giường Lăng Quốc Thiên lên tiếng.
“Việc gì anh?” Trương Tú Anh ngước mắt nhìn anh, cô linh cảm đây là một việc nghiêm túc và quan trọng.
“Em có muốn anh đón vú Từ và con về nước không? Có vú và Tiểu Mỹ ở bên em lúc này có lẽ sẽ tốt cho tinh thần của em hơn. Em sẽ không phải lo lắng cho con nữa”
Lăng Quốc Thiên vào thẳng vấn đề. Tuy Trương Tú Anh chưa biết anh là bố ruột của con mình nhưng từ trước đó khi cô nói với Lăng Quốc Thiên về quá khứ của mình anh đã rất điềm nhiên đón nhận. KHông hề bài xích hay nhìn cô với con mắt khác.Vì thế khi nghe anh nói những điều này Trương Tú Anh không hề ngạc nhiên, cô chỉ thấy xúc động vì anh đã nghĩ tới cảm nhận của cô.
“Nhưng, ba mẹ em vẫn chưa biết về sự tồn tại của Tiểu Mỹ, em sợ họ phát hiện ra sẽ làm khó cho con bé” Trương Tú Anh không phải chưa từng
có mong muốn đưa Tiểu Mỹ về lại quê hương, nhưng sự tồn tại của Tiểu Mỹ sáu năm qua vẫn là một bí mật. Nếu Trương Vân Sơn biết được, không biết mọi chuyện sẽ thành thế nào.
Hàn Giang Ngọc, Tiêu Tiếu Tiếu và nhóm bạn tới Akaza khi trời đã sập tối. Cả nhóm đặt một biệt thự ngay cạnh biệt thự của Trương Tú Linh, bể bơi đã được chuẩn bị sẵn sàng cho một buổi Pool party riêng tư, những người phục vụ ở những khu nghỉ dưỡng cao cấp đã quen với những bữa tiệc riêng tư như thế này.
Nên khi nhận. được lịch đặt và yêu cầu họ không có gì ngạc nhiên cả. Thú chơi của những kẻ có tiền luôn là những thứ mà những người ở tầng lớp như bọn họ cảm thấy khó hiểu.
Bể bơi được bày biện hải sản, rượu hảo hạng, mấy bình hút shisha. Phòng khách thông với bể bơi nước nóng trang trí ánh đèn tối mờ, rượu mạnh đặt trên kệ quầy bar trong bếp. trong ngăn bàn trà không có trà mà là các loại bao cao su đủ kích cỡ khác nhau, cùng một số công cụ hỗ trợ khác.
Tiêu Tiếu Tiếu nhận chìa khóa biệt thự, đi kiểm tra một vòng mọi thứ rồi gật đầu đồng ý với nhóm người phục vụ, cô ta rút ví đưa cho nhóm trưởng một xấp tiền tip sau đó phất tay.
Nhóm phục vụ nhanh chóng rời đi, họ đã quen với những chuyện này, việc của họ ở đây coi như đã xong, ngày mai khi nhóm người này rời đi họ mới quay trở lại dọn dẹp mọi thứ. Công việc của họ vẫn là như vậy, những người kín tiếng, tuân thủ nguyên tắc ba không không nghe, không nhìn, không nói.