Cô ta cũng tới muộn do lịch quay phức tạp. Ngô Lệ Viện bước vào cùng một lúc với Lăng Quốc Thiên, khác với thái độ của các minh tinh khác, Ngô Lệ Viện rất khiêm tốn và đúng mực, cô ta xin lỗi mọi người sau đó tới chào Lăng Quốc Thiên rồi mới bỏ phiếu.
Màn hình hiển thị Ngô Lệ Viện ủng hộ Lăng Quốc Thiên sáng lên khiến gương mặt của Đoàn Đức đỏ lên không khác gì miếng gan heo.
Hắn đập bàn đứng dậy:
“Phiếu của cô ta không tính, nhất định là cô ta bị mua chuộc, Ngô Bá Khanh nhất định sẽ không hồ đồ như cô ta, một con đào hát thì biết gì?”
Đoàn Đức không kìm được tức giận.
“Xin lỗi, Đoàn tiên sinh ăn nói cho cẩn thận, trong số 5% cổ phần của Ngô gia ở Lăng thị ba tôi chỉ nắm giữ có 2% cổ phần thôi, 3% còn lại ở trong tay tôi” Ngô Lệ Viện mặt không biến sắc, nhẹ nhàng đáp lại Đoàn Đức.
“Mọi việc đã rõ, tôi nghĩ chúng ta cũng nên hạ màn tại đây thôi. Cảm ơn những người đã tin tưởng tôi, nhất định tôi sẽ không để mọi người thất vọng”.
Một giọng nói trầm thấp vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng, tất cả cùng quay về phía Lăng Quốc Thiên. Bởi suốt hai năm qua anh luôn tồn tại dưới dạng một người cầm. Giờ đây khi nghe thấy giọng nói đúng là phát ra từ phía Lăng Quốc Thiên, tất cả đều ngỡ ngàng.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả cổ đông, Lăng Quốc Thiên từ từ đứng dậy khỏi xe lăn, Lăng Duệ cũng bước ra nhường lại ghế chủ tịch hội đồng quản trị Lăng Thị cho anh. Sau khi ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, Lăng Quốc Thiên từ từ tháo mặt nạ xuống, trước mặt mọi người là một tràng trai vô cùng anh tuấn, cũng không phải ai xa lạ gì, chính là Thịnh Thiên Vỹ của tập đoàn US.
“Xin lỗi mọi người vì suốt hai năm qua đã để các vị phải lo lắng cho tình hình sức khỏe của tôi. Việc tôi bị tai nạn và tàn phế là sự thật, tôi cần thời gian để hồi phục, sau khi hồi phục vì để có thêm thời gian tìm ra kẻ đã ám sát mình nên tôi vẫn phải sống dưới thân phận của một kẻ tàn phế” Vừa nói Lăng Quốc Thiên vừa đưa ánh mắt sắc lẹm về phía Đoàn Đức, khiến hắn chột dạ vội cúi mặt xuống. Sau đó anh tiếp tục.
“US cũng chính là gia sản mà tôi được thừa kế từ ông bà Ngoại tại Mỹ, tôi quyết định đưa US về Ninh Thành để phát triển cùng với Lăng Thị. Hai năm qua sự ủng hộ và kiên trì của quý vị với một người tàn phế như tôi, tôi vô cùng cảm kích. Những ai còn ủng hộ tôi, tôi nhất định sẽ làm cho tiền của quý vị ngày càng tăng lên.Về phần kẻ đã hãm hại tôi, sớm thôi tôi sẽ đưa kẻ đó ra ánh sáng trả lại hắn cả vốn lẫn lời”.
Đoàn Đức không dám nghênh đón ánh mắt của Lăng Quốc Thiên, ngón tay hắn run run đặt lên chiếc điện thoại vẫn rung liên hồi đang được áp xuống trên bàn làm việc. Đôi mày nhíu chặt.
Cả phòng họp im phăng phắc, từ sự ngạc nhiên và bất ngờ không nói nên lời tới sự vui mừng và nhẹ nhõm hiện rõ trên gương mặt của những người đã chọn bỏ phiếu cho Lăng Quốc Thiên.
Ngược lại những người về phe Đoàn Đức thì gương mặt đang bầm như gan heo không khác gì mấy so với gương mặt của chính Đoàn Đức.
Tất cả bọn họ đều cúi gằm mặt, biết rằng số phận của mình xong rồi, chỉ vì lợi ích do Đoàn Đức dụ dỗ mà bọn họ đã bỏ qua món hời to, nếu Lăng Thị và US hợp lại thì e rằng không chỉ ở Ninh Thành mà các tập đoàn lớn nhất nước cũng không phải là đối thủ của họ.
Ngô Lệ Viện bước tới trước mặt Lăng Quốc Thiên tươi cười bắt tay anh.
“Chúc mừng Lăng Tổng, việc của tôi đã xong, tôi đi trước”
“Cảm ơn bạn tốt.” Lăng Quốc Thiên bắt tay Ngô Lệ Viện rồi tiễn cô ra tận cửa.
“Khỏi tiễn đi, cậu ở lại giải quyết đống lộn xộn. này. Nhớ giúp tiền của tôi sinh sôi đấy” Ngô Lệ Viện cười với Lăng Quốc Thiên rồi phất tay, thoải mái rời đi.
Có một điều mà tất cả những người ngồi đây đều không biết rằng Ngô Lệ Viện và Lăng Quốc Thiên có thời gian học cùng nhau tại nước ngoài, tuy không lâu nhưng quan hệ của họ rất tốt. Lăng Quốc Thiên khi chưa bị tai nạn cũng là người đã ngầm ủng hộ Ngô Lệ Viện rất nhiều trong sự nghiệp. Lần này, khi nghe anh nói Ngô Lệ Viện đã bất chấp mà ủng hộ người bạn tốt của mình. Mặc dù cô cũng không hề biết chuyện anh giả vờ tàn phế. Sự tin tưởng này trong một thế giới mà tiền tài quyết định mọi thứ là một điều vô cùng quý giá.
Điện thoại của Đoàn Đức vẫn không ngừng rung lên, vẫn là số của Vương Anh Anh, thư ký của hắn. Đoàn Đức gắt gỏng bắt máy.
“Có chuyện gì?” Giọng hắn không kiềm chế được mà có phần lấn án âm thanh trong phòng họp.
“Chủ tịch, ngài vào ngày mạng xem tin tức.
Nếu được, ngài về ngay Liêu thị, mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi không thể làm gì được.” Giọng Vương Anh Anh gấp gáp trong điện thoại, là một thư ký kỳ cựu, nếu không phải việc quan trọng thì không làm khó anh ta được tới mức này. Đoàn Đức chột dạ, vội mở tin tức ra xem.
Vì tiếng của Vương Anh Anh quá to nên những người ngồi cạnh Đoàn Đức cũng có thể nghe được một vài từ, họ cũng bắt đầu mở tin tức ra. Tất cả đều ngạc nhiên tới tột độ, người nọ nhìn người kia truyền tai nhau cùng xem tin tức.
Sắc mặt Đoàn Đức đã trắng bệch hắn ngược nhìn gương mặt dung dung của Lăng Quốc Thiên đang ngồi ở vị trí chủ tịch hội đồng quản trị Lăng thị trước mặt mình liền hiểu ra được những thứ này từ đầu mà tới.
“Chủ tịch ngài xem chưa? Hiện giờ cổ phiếu của Liêu thị đã không còn cứu vớt được nữa, lượng bán tháo quá nhiều.” Vương Anh Anh vẫn chưa cúp máy.
“Mua vào nhiều nhất có thể”
Đoàn Đức gào lên qua điện thoại.
“Hiện Tại tiền ra đều phải có chữ ký của Lãnh Thanh Thanh nhưng cô ta đã chuyển hết sang tài khoản cá nhân của cô ta rồi.Và lại nếu mua cũng không mua được bao nhiêu?Vương Anh Anh vội vã trả lời.
“Tôi sẽ về ngay, giữ Lãnh Thanh Thanh ở yên
tại chỗ cho tôi.” Đoàn Đức vội vàng lao ra khỏi phòng họp trở về Liêu thị. Để lại bao ánh mắt có cả nhẹ nhõm có cả lo âu.
Lăng Quốc Thiên về tới bệnh viện đã là buổi chiều, thời tiết Ninh Thành mấy ngày gần đây dễ chịu hơn hẳn.
Ninh Thành đã qua thời điểm chất lượng không khí xấu nhất của năm, bầu trời trong hơn, nhiệt độ xuống thấp hơn nhưng không còn khô hanh như lúc cuối thu.
Lăng Quốc Thiên chậm rãi bước đi trên hành lang dài, gật đầu coi như đáp lại cái cúi chào của những người vệ sĩ.
Hôm nay anh đã giải quyết được một vấn đề lớn, thay đổi cả vận mệnh của Lăng Thị.Việc đem Đoàn Đức ra ánh sáng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Trong lòng anh vô cùng nhẹ nhõm.
Sau một ngày dài mệt mỏi và căng thẳng người anh muốn nhìn thấy lúc này nhất chính là Trương Tú Anh, mặc dù ở phòng họp nhưng tình hình của cô anh vẫn theo sát.
Anh cũng yên tâm vì Trịnh Dục Tú đã tới chăm sóc Trương Tú Anh từ sáng thay cho anh.
Bước gần tới phòng bệnh tiếng cười vui vẻ của Trịnh Dục Tú đã vang ra, Lăng Quốc Thiên bước nhanh về phía cửa đang mở hé.
Căn phòng bệnh không quá cầu kỳ nhưng rất tiện nghi, Trịnh Dục Tú đang ngồi bên cạnh nắm tay Trương Tú
Anh, hai người chuyện trò vui vẻ, chủ yếu là Trịnh Dục Tú nói còn Trương Tú Anh cười, thỉnh thoảng cô đáp lại vài câu.