Phòng bệnh sáng nay tập trung đông đội ngũ y tế hơn ngày thường. Sáng nay chính là ngày Trương Tú Anh được rút máy thở.
Lăng Quốc Thiên tỉnh dậy từ sớm, anh ngồi ở phòng bên chờ các bác sỹ thực hiện các thủ thuật. Lisa cũng đã có mặt, cô đưa tới cho anh các văn kiện cần phải ký của US, đây là hợp đồng hợp tác với tiêu thị, kết quả của cuộc gặp tối hôm qua.
Lăng Quốc Thiên nhìn bản hợp đồng đôi môi khẽ nhếch lên.
“Tên gây ra tai nạn cho tôi đã nhận tội chưa?” Lăng Quốc Thiên hỏi Lisa giọng đầy tự tin. Anh biết, thật đen đủi cho kẻ nào rơi vào tay Kỳ Phương Nhan, thì dù kẻ đó có gan lì tới đầu cuối cùng cũng sẽ phải thỏa hiệp mà khai ra sự thật.
“Đã khai hết, hắn còn giao ra bằng chứng còn giữ được đó chính là đoạn ghi âm ghi lại cuộc ngã giá giữa gã và Đoàn Đức.”
Lisa cũng mỉm cười, cô biết tin tức này sẽ khiến Lăng Quốc Thiên cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào.
Suốt hai năm qua chỉ vì những kẻ này mà anh suýt mất mạng, nếu không có sự tiến bộ vượt bậc của y học cộng với ý trí phi thường của anh thì e rằng anh mãi mãi là một người tàn phế, bỏ đi.
“Được, cứ giam hắn lại, sắp tới lúc dùng tới hắn rồi.”
Lăng Quốc Thiên ký nốt bản hợp đồng cuối rồi đưa trả lại cho Lisa.
“Lát nữa nói với Đặng Việt và Kỳ Phương Nhan tới gặp anh”
“Vâng” Lisa nhận lại tập tài liệu từ tay Lăng Quốc Thiên rồi nhanh chóng rời đi, đúng như tác phong chuyên nghiệp hằng ngày của cô vậy.
Bầu trời chuyển sang màu xám trắng, không khí cũng không còn trong lành nữa, những tán cây được nhuộm một lớp bụi mờ. Khi anh còn nhỏ, bầu trời Ninh Thành dù bất kỳ mùa nào cũng rất xanh, không khí vô cùng trong lành thoáng đãng, nhưng sự phát triển nóng vội của thành phố đã phải trả một cái giá quá đắt lên môi trường. Đó cũng là lý do mà khi anh ý thức được việc này anh đã muốn làm quay trở về đầu tư vào sự phát triển bền vững, những nguồn năng lượng tái tạo nhằm tạo nên sự thay đổi tích cực cho môi trường thành phố. Thật bất ngờ khi Trương Tú ANh lại cùng chung quan điểm với anh, chính vì thế anh càng cảm thấy đồng điệu và trân quý cô hơn.
TE
“Chúng tôi tới rồi.” Giọng Đặng Việt phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Lăng Quốc Thiên xoay người nhìn bước tới số pha ra hiệu cho Đặng Việt và Kỳ Phương Nhan ngồi xuống.
“Mọi việc với các cổ đông tới đâu rồi?” Lăng Quốc Thiên hỏi Kỳ PHương Nhan.
“Mọi việc vẫn đang thuận lợi theo kế hoạch của chúng ta. Duy chỉ có Ngô Bá Khanh hiện đang nước ngoài là chưa gặp được.
“Cổ phần của ông ta hiện tại chiếm bao nhiêu phần trăm?” Lăng Quốc Thiên hỏi.
“Tám phần trăm, con gái ông ta hai phần trăm nữa.”
“Con gái ông ta vẫn đang ở Ninh Thành, cậu sắp xếp gặp cô ta, bằng mọi giá lấy được hai phần trăm cổ phần từ chỗ cô ta. Tám phần trăm còn lại nếu tôi nhớ không nhầm vợ ông ta giữ ba phần trăm. Cậu xác minh lại, Cổ phần của bà ta nếu không lấy được thì lôi bà ta về phe chúng ta. Mọi việc khác tiến hành theo kế hoạch. Đoàn Đức đã cắn câu.”
“Tôi hiểu rồi.” Kỳ Phương Nhan trả lời ngắn gọn.Tin tức về Cổ phần trong tay vợ Ngô Bá Khanh đúng là anh ta chưa nắm được, có thêm phần cổ phần này thì dù Ngô Bá Khanh có bất hợp tác cũng không còn là mối lo ngại quá lớn của Lăng Quốc Thiên nữa.
“Dấu vết những kẻ bắt Tú Anh cậu điều tra
11
tới đâu rồi?”.
Xong việc với Kỳ Phương Nhan, Lăng Quốc Thiên bắt đầu trao đổi công việc với Đặng Việt.
“Nhiều khả năng là do một người có tên là Lưu Tài làm. Trong lúc điều tra tôi đã phát hiện ra nhiều sự thật đáng ngờ.” Đặng Việt nhanh chóng lật chồng tài liệu đang cầm trên tay để Lăng Quốc Thiên và Kỳ PHương Nhan cùng xem.
Lăng Quốc Thiên đọc lướt trang đầu tiên, không đợi Đặng Việt lật trang anh cầm luôn tập hồ sơ để xuống bàn lật giở từng trang, càng đọc ánh mắt anh càng ngưng trọng. Không ngờ rằng sự việc này lại dây dưa với sự việc khác.
Xem xong tập tài liệu Lăng Quốc Thiên và Kỳ Phương Nhan nhìn nhau, ánh mắt càng thêm nghiêm trọng.
“Bằng mọi giá, tìm Chu Tài ngay lập tức!” Lăng Quốc Thiên ra lệnh cho Đặng Việt. Bàn tay anh cuộn chặt thành nắm đấm, cằm bạnh ra.
Ánh mắt Kỳ Phương Nhan cũng trở nên cực kỳ phức tạp.
“Tôi nghĩ cậu phải nhanh lên, nếu không e rằng ngay cả Chu Tài cũng bị diệt khẩu” Kỳ Phương Nhan, vỗ vai Đặng Việt.
“Còn một điều nữa.” Đặng Việt ngập ngừng.
Lăng Quốc Thiên và Kỳ Phương Nhan cùng ngẩng lên nhìn Đặng Việt chờ đợi anh nói tiếp.
“Mọi dấu vết dẫn tới mối liên hệ của Chu Tài và Trương Tú Anh càng ngày càng ít, giống như là có thế lực nào đó đã nhanh chóng xóa sạch dấu vết vậy. Tôi nghĩ có khi nào là...”
“Là Trương Vân Sơn!”.
Đặng Việt còn chưa nói hết câu thì cả Lăng Quốc Thiên và Kỳ Phương Nhan đã đồng thanh.
“Theo suy đoán của tôi, Trương Vân Sơn có thể đã biết được một phần sự thật, ông ta sẽ tìm cách để Trương Tú Linh thoát ra khỏi vụ này. Vì danh dự của Trương gia, ông ta không đời nào để Trương Tú Linh dây vào” Kỳ PHương Nhan phân tích.