Tổng Tài Câm Sủng Vợ

Chương 127:Thỏa hiệp




“Ông... ông à? Có nhầm lẫn gì không? Hay là có kẻ nào ghép ảnh để hãm hại con gái chúng ta.”

Hàn Thu Nguyệt không thể tin được, bà ta luôn tin tưởng Trương Tú Linh vì thế không thể nào cô gái ăn mặc hở hang thác loạn trước mắt là đứa con gái yếu đuối nước mắt đang đầm đìa ngồi trước mặt bà ta được.

Trương Tú Linh từ nãy tới giờ nhìn chồng ảnh đã biết là mình coi như xong rồi, nghe được lời của Hàn Thu Nguyệt trong đầu cô ta như được khai thông.

Cô ta quỳ xụp xuống đất càng khóc to hơn.

“Ba, mẹ nhất định có người hãm hại con, đây không phải con xin ba, là kẻ nào đã đưa ảnh cho ba? Chắc chắn muốn hủy hoại gia đình ta, ba mẹ hãy tin con”

Trương Tú Linh khóc lóc thảm thiết, đôi mắt cô ta đã sửng đỏ, nước mắt chảy xuống như mưa.

“Nhìn lại xem là ảnh ghép hay ảnh thật?” Trương Vân Sơn lạnh lùng.

Trương Tú Linh vỡ đống ảnh giả bộ xem đi xem lại vừa xem vừa khóc to hơn.

“Ba, không lẽ nào là Trương Tú Anh, chị ta muốn hại con nên đã tự chụp những ảnh này rồi nói đó là con. Ba đúng rồi, là Trương Tú Anh làm đó ba.” Trong đầu Trương Tú Linh chợt nảy ra một ý nghĩ, đằng nào Trương Tú Anh cũng chết rồi, không thể đối chứng được nữa, chi bằng đổ hết tội lên đầu chị ta.

“Mày thật hết thuốc chữa!”

Trương Vân Sơn nhìn một màn này của Trương Tú Linh, không kìm chế được mà giáng cho cô ta một cái tát như trời giáng.

“Ông! Sao ông đánh con!” Hàn Thu Nguyệt bị tiếng bếp của cái tát làm cho tỉnh lại, bà ta lao vào ôm lấy Trương Tú Linh, xót xa nhìn một bên má phồng rộp của cô ta.

“Không chừng đúng như lời Tú Linh nói thì sao?” Hàn Thu Nguyệt vẫn không tin người trước mắt là Trương Tú Linh, dù sao trước đây Trương Tú ANh cũng đã một lần lộ những ảnh kiểu này.

“Bà còn bênh nó! Bà có biết ai là người hại Tú Anh suýt chết không? Chính là nó đấy, tao không ngờ lại sinh ra một đứa độc ác như mày”

Trương Vân Sơn đã định sẽ im lặng, tìm cách giải quyết êm đẹp để Hàn Thu Nguyệt không biết chuyện Trương Tú Linh đứng sau hãm hại Trương Tú ANh.

Với sức khỏe của bà e rằng cú sốc này sẽ khiến bà ta không chịu nổi, nhưng trước lòng tin mù quáng của bà ta với Trương Tú Linh thì ông ta đã không kìm chế được mà nói ra.

“Ông! Ông nói gì?” Hàn Thu Nguyệt nghe xong lời nói của Trương Vân Sơn tại bà ta ù đi, tay ôm ngực ngã khuyu xuống sàn.

“Lấy thuốc trong ngăn kéo!” Trương Vân Sơn hét lên với Trường Tú Linh, ông ta lao tới đỡ Hàn Thu Nguyệt ngồi dựa vào lòng mình.

Trương Tú Linh sợ hãi, vội vã mang thuốc và nước tới. KHông khí phòng khách Trương gia rơi

vào khoảng im lặng đáng sợ chỉ có tiếng thở dốc của Hàn Thu Nguyệt. Uống thuốc được một lúc Hàn Thu Nguyệt tỉnh lại.

Bà ta vẫn chưa hết bàng hoàng trước những gì mình vừa chứng kiến, nhìn thấy gương mặt tức giận tới đỏ au của chồng, lại nhìn sang đứa con gái bà ta rất mực yêu thương đang quỳ sụp bên cạnh, khóc ngất. Không cầm lòng được, Hàn Thu Nguyệt cố gượng dậy quỳ xuống bên cạnh Trương Tú Linh, cô ta liếc sang thấy hành động của mẹ liền càng khóc to hơn.

Trương Tú Linh biết bây giờ ngoài dùng khổ nhục kế khóc lóc thảm thương ra thì cô ta không còn con đường nào khác.

“Ba, mẹ con xin ba mẹ hãy nghe con nói, là con... con chỉ muốn mượn người dọa chị một chút, để chi tránh xa Thịnh Thiên Vỹ ra. Con ... con làm vậy cũng chỉ vì muốn có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, giúp Trương gia có thể trụ vững thôi. Con... Con chỉ nói bọn chúng dọa chị, bọn chúng cũng báo với con là đã dọa chị sợ rồi, con thực sự... thực sự không biết chúng 1640509634479.png

Hàn Thu Nguyệt nhớ tới lời thầy Nguyễn liền tìm mọi lý do chỉ mong Trương Vân Sơn đổi ý mà cứu Trương Tú Linh.

“Phúc tinh! Bà đã thấy phúc tinh nào thế này chưa? Bà cũng dẹp bớt mấy chuyện bói toán ngay lại cho tôi!” Trương Vân Sơn đã tức giận tới mức không thể thương lượng.

Ông ta đập mạnh tay xuống bàn. Nhìn một màn khóc lóc của cả hai mẹ Con Hàn Thu Nguyệt khiến trong lòng ông ta đã rối càng thêm loạn.

“Xin ông! Trương Tú ANh nó đã làm cho thanh danh Trương gia mất sạch, lẽ nào ông muốn chuyện này vỡ lở thì Trương gia sẽ thế nào đây? Hàn Thu Nguyệt vừa khóc vừa dùng hai tay ra sức lay người Trương Vân Sơn. Bà ta quyết định dùng tới chiêu cuối cùng này chắc chắn sẽ khiến Trường Vân Sơn phải suy tính thiệt hơn.

Hàn Thu Nguyệt quá hiểu, trong lúc nóng giận thế này sức khỏe, hay tâm trạng của bà ta và Trương Tú Linh có lẽ Trương Vân Sơn sẽ không thèm để ý, nhưng danh dự của Trương gia, sự sống còn của Trường thị thì chắc chắn ông ta sẽ phải cân nhắc thiệt hơn.

“Hai mẹ con bà có im đi không! Mau mang nó về phòng, quản chặt cho tôi!” Trương Vân Sơn ôm đầu, quát lớn.

Hàn Thu Nguyệt thấy ông ta như vậy, biết rằng bước đầu Trương Vân Sơn đã thỏa hiệp, liền vội vàng kéo Trương Tú Linh vẫn đang sụt sịt bên cạnh đứng dậy, hai mẹ con len lén đi về phòng.

Sau một hồi ồn ào, căn phòng khách rộng lớn trở nên yên lặng tới ngạt thở.Từng tấm ảnh vương vãi đầy dưới đất.

Trương Vân Sơn ngồi bất động trên ghế sô pha, mắt chăm chăm nhìn xuống đống ảnh rơi vãi dưới sàn. Dưới ánh đèn pha lê vàng nhạt nhìn gương mặt ông ta như già đi cả chục tuổi.

Cuộc đời ông ta, đánh đồng dẹp bắc không quá xuất sắc nhưng cũng gọi là người có danh Vọng, địa vị trong xã hội.

Chưa có ai dám khinh thường hay nói sau lưng ông ta. Ông ta không ngờ người làm cho ông ta đau đầu lại là hai đứa con gái tưởng chừng vô cùng tốt đẹp, ngoan ngoãn của ông ta.

Sáu năm trước đứa con gái ông ta rất mực tin tưởng, niềm tự hào của ông ta đã lôi ông ta từ đỉnh cao của niềm tự hào xuống vực thẳm của sự nhục nhã chỉ sau một đêm.

Sáu năm sau, đứa con gái mà ông ta luôn cho rằng yếu đuối, lương thiện, vô hại thực ra lại là một đứa con gái hư đốn, độc ác ra tay tàn nhẫn cả với người thân của mình.

Ông ta nghĩ mãi, nghĩ mãi vẫn không biết mình đã sai ở đâu?

Có một điều Hàn Thu Nguyệt đã nói đúng, ông ta không thể lặp lại sai lầm của sáu năm trước, không thể vì sự nóng giận của bản thân mà ảnh hưởng tới tập đoàn, ảnh hưởng tới danh dự gia tộc.

Cách tốt nhất ông ta có thể nghĩ ra được trong lúc này là phải để Trương Tú Linh lánh đi đâu đó, sau đó ông ta sẽ tìm cách xóa mọi dấu vết. Hôm nay tới đây thôi.

Ông ta đã quá mệt mỏi để có thể suy nghĩ nên làm gì tiếp theo rồi. Hai đứa Con gái, đứa nào ông cũng có tình cảm nhất định.

Nhưng dù sao việc cũng đã xảy ra với Trương Tú Anh rồi, giờ đây không thể để Trương Tú Linh cũng bị hủy hoại nốt danh tiếng của nhà họ Trường được.

Hàn Thu Nguyệt đưa Trương Tú Linh về phòng, nhìn con gái khóc lóc tới chết đi sống lại, trong lòng bà ta thương xót không nguôi, nhưng cứ nhớ tới những tấm hình Trương Vân Sơn ném đầy trên sàn, cả lời của ông ta về việc Trương Tú Linh chính là chủ mưu hãm hại Trương Tú Anh bà ta không khỏi rùng mình. 1640509681684.png

“Mẹ! nếu con nói những tấm hình kia là có người hãm hại con liệu mẹ có tin con không? Dù sao thì chuyện của chị cũng là do con sai người làm, tuy ý của con là chỉ muốn bọn họ dọa chị nhưng việc bọn họ giết chết chị hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của con. Mẹ hãy tin con... Con... chỉ muốn dọa chị một chút thôi... huhu.”

Trương Tú Linh thay đổi chiến thuật, cô ta biết nếu bây giờ khăng khăng phủ nhận tất cả thì cũng không đi tới đâu, bằng chứng rành rành ra đấy, chi bằng nói nước đôi. Còn về việc của Trương Tú Anh, dù sao Trương Tú Anh cũng chết rồi làm gì còn ai đối chứng, vì thế cứ đổ hết tội lên đầu bọn Chu Tài, bọn chúng cũng chết rồi, những người liên quan tới việc này đều đã chết vậy nhân chứng không còn, kẻ gây án không còn, cô ta nói gì chả

được.Vấn đề là tìm được sự ủng hộ của Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt.

“Con biết chị con chết mà con vẫn đi dự tiệc được, không lẽ trong lòng con không có chút động lòng nào? Mẹ thật không ngờ lòng dạ con lại băng giá tới như vậy” Hàn Thu Nguyệt lắc đầu thất vọng, nước mắt bà ta lại ứa ra.

“Con... Con... xin mẹ hãy nghe con nói đã, con không hề biết chị đã chết, cho tới vừa mới đây, trên đường về nhà con... con mới biết. Tất cả là do bọn họ làm con không hề biết gì hết. Mẹ hãy tin con” Trương Tú Linh tỏ vẻ hoảng hốt, cô ta vừa lắp bắp vừa khóc lóc.

“Chị con chưa chết! Cũng may Lăng gia cứu chữa kịp thời, hiện tại nó không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa. Con hãy cầu mong là nó không sao, may ra Lăng gia mới tha thứ cho con.” Hàn Thu Nguyệt khẽ giọng, bà ta thực sự không biết phải làm thế nào với Trương Tú Linh cho phải.

“Thật sao? Chị vẫn còn sống sao?” Trương Tú Linh trợn tròn mắt thì thầm “Làm sao có thể??” lời sau của cô ta rất nhỏ, Hàn Thu Nguyệt không hề nghe thấy, bà ta chỉ thấy cô ta trợn mắt hỏi thật sao. Hàn Thu Nguyệt hiểu thành Trương Tú Linh đang ngạc nhiên, vui mừng khi thấy Trương Tú Anh còn sống, bà ta liền chắp tay ngước lên trần nhà.

“Chị con còn sống, cũng may nhờ có thầy

Nguyễn cảnh báo và làm lễ trước có lẽ vì thế mà chị con mới giữ được mạng. Ơn trời!”

Hàn Thu Nguyệt lẩm bẩm tạ ơn trời đất, tổ tiên.

Mặt Trương Tú Linh hết đó lại trắng, bàn tay cô ta cuộn lại thành nắm đấm, môi mím chặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.