Lăng Quốc Thiên trở lại phòng chờ lúc đêm cũng đã khuya. Trên đường tới phòng riêng ở bệnh viện anh đã gặp bác sỹ John, ông nói rằng nếu nhanh thì cũng phải tám tiếng nữa Trương Tú Anh mới về phòng hậu phẫu.Vì thế anh yên tâm đi tắm rửa thay quần áo, và tranh thủ gọi Đặng Việt tới dặn dò một số công việc của công ty. Xong xuôi mọi việc cũng đã quá nửa đêm. Lăng Quốc Thiên vội vàng trở lại phòng chờ. Trịnh Dục Tú vừa đầu lên vai Lăng Duệ khẽ nhắm mắt, Lăng Duệ nắm bàn tay của Trịnh Dục Tú, cả hai đều yên lặng chờ đợi.
Lăng Quốc Thiên nhẹ nhàng bước tới, nói bằng khẩu hình với Lăng Duệ. Hỏi xem Trịnh Dục Tú ngủ rồi phải không. Lăng Duệ khẽ lắc đầu. Lăng Quốc Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hai người. Sau khi tắm rửa xong anh như một người khác, râu đã được cạo sạch, gương mặt có chút sức sống hơn trước rất nhiều.
Nghe thấy động tĩnh, Trịnh Dục Tú mở mắt nhìn con trai, bà vốn chỉ nhắm mắt dưỡng thần
chứ không ngủ, vì vậy Lăng Quốc Thiên dù có rất nhẹ nhàng bà cũng có thể cảm nhận được. Trịnh Dục Tú ngồi thẳng dậy, đưa cho Lăng Quốc Thiên chiếc bình giữ nhiệt đựng canh gà của nhà hàng nổi tiếng trên phố cổ bà đã sai người mang tới.
“Con uống đi, canh gà ở hiệu con thích đây. Uống một chút cho hồi sức. Thời gian tới còn rất nhiều khó khăn, nếu không có sức khỏe mẹ e con sẽ không thể hoàn thành được việc gì? Trịnh Dục Tú đưa chiếc bình vào tay Lăng Quốc Thiên.
Lăng Quốc Thiên đỡ lấy chiếc bình cảm ơn mẹ rồi chậm rãi uống từng ngụm canh nhỏ. Canh gà ở quán này vốn là món anh luôn yêu thích, vị canh rất thanh đạm, thoảng hương thơm của thuốc bắc và hạt sen, nhưng tất cả đều rất vừa vặn, ngọt thanh, nước trong không váng mỡ.Anh Cố gắng uống nhiều một chút vừa là để cho Trịnh Dục Tú bớt lo lắng cũng là để tự mình có thêm sức lực.
“Ba đã trao đổi với bác sỹ John, về cơ bản tình hình tính mạng của Tú Anh không còn đáng ngại, tỷ lệ hồi phục hoàn toàn là khá lớn, việc có thể có di chứng như mất trí nhớ cũng có thể xảy ra nhưng chỉ là tạm thời và tỉ lệ không cao.Vì thế ba nghĩ tới lúc chúng ta báo cho Trương gia một tiếng rồi.”
Lăng Duệ vốn yên tĩnh từ nãy tới giờ, ông chờ cho Lăng Quốc Thiên uống xong bình canh mới lên tiếng. Lăng Quốc Thiên hiểu được ẩn ý trong quyết định của cha mình.Vấn đề ở đây không phải chỉ là báo cho Trương gia tình hình của con gái họ cho đúng với bổn phận mà mục đích chính ở đây cần báo ngay là để thăm dò thái độ của Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt, từ đó có thể xác định được họ có liên quan tới việc hãm hại Trương Tú Anh hay không và cũng để tỏ rõ thái độ với Trương gia về việc từ nay Trương Tú Anh sống là con dâu Lăng gia thì chết cũng làm ma nhà họ Lăng.Việc chăm sóc Trương Tú Anh Lăng gia sẽ không mượn bất kỳ ai can thiệp, và Lăng gia cũng sẽ bằng mọi giá tìm ra thủ phạm và trừng trị kẻ đã gây ra việc này.
Lăng Quốc Thiên lặng lẽ gật đầu.
“Con nên lánh đi, để ba mẹ sẽ trực tiếp thông báo và gặp gia đình bên đó. Chư tới lúc con lộ mặt việc con và Thịnh Thiên Vỹ là một người trước Trương gia” Lăng Duệ vỗ vai Lăng Quốc Thiên.
“Còn ít nhất gần ba giờ nữa con bé mới được đưa về phòng hậu phẫu, con cứ yên tâm trở về phòng nghỉ, ngủ một lát. Ba mẹ sẽ đối phó với Trương gia. Con đừng lo lắng gì hết.” Trịnh Dục Tú vừa nói vừa đẩy Lăng Quốc Thiên về phía thang máy đi lên tầng thượng.
“Mọi việc ở đây nhờ vào ba mẹ” Lăng Quốc Thiên hiểu lời của ba mẹ nói, việc để lộ thân phận của anh lúc này là hoàn toàn không cần thiết. Đây là khoảng thời gian vô cùng quan trọng, có tính chất quyết định đối với những việc mà anh đã tính toán và giăng bẫy bấy lâu nay.Vì vậy anh không thể để cho quá nhiều người biết về thân phận của mình được.
Trương gia.
Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt nằm trên giường, sau khi nghe chuyện từ VỢ tuy bán tín bán nghi nhưng cả hai ông bà đều không thể nào chợp mắt. Trong lòng nóng như lửa đốt. Trương Tú Linh có gọi điện về cho Hàn Thu Nguyệt nói rằng mấy ngày sắp tới cô ta sẽ cùng nhóm Tiêu Tiếu Tiếu, Hàn Giang Ngọc đi ra nước ngoài một chuyến. Việc này vẫn thường xuyên xảy ra nên Hàn Thu
Nguyệt cũng vui vẻ gật đầu, không quên chuyển vào tài khoản cô ta một số tiền không nhỏ. Còn dặn dò cô ta chơi thật vui.
Chuông điện thoại cố định đặt ở tủ đầu giường vang lên inh ỏi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng. Trương Vân Sơn quay sang nhìn Hàn Thu Nguyệt. Tiếng chuông điện thoại vang lên vào lúc đêm khuya luôn khiến cho người nhận lấy lên một dự cảm không lành. Trương Vân Sơn vội vã ngồi dậy, tay run run nhấc điện thoại.
“Tôi biết rồi, cảm ơn ông bà, chúng tôi sẽ tới ngay!” Trương Vân Sơn cúp máy, bàn tay khẽ run lên khiến ông phải đặt mấy lần chiếc ống nghe mới vào đúng vị trí.
“Đã xảy ra chuyện gì phải không?” Hàn Thu Nguyệt nhìn thái độ của Trương Vân Sơn giọng bà ta cũng run lên.
“Tú Anh, nó gặp tai nạn, vừa phẫu thuật xong hiện đang nằm trong bệnh viện HyVọng. Là ông bà thống gia báo cho chúng ta biết. Xem ra tình hình rất nghiêm trọng” Trương Vân Sơn bật dậy bắt đầu thay quần áo.
Hàn Thu Nguyệt cũng lật đật rời khỏi giường.
“Chúng ta tới đó ngay bây giờ.Tôi đi cùng ông” Hàn Thu Nguyệt nhanh chóng sửa soạn.Trương Vân Sơn bấm số máy nội bộ trong nhà, ra lệnh cho quản gia chuẩn bị xe ngay lập tức.