Lăng Quốc Thiên như người mộng du, vuốt đi vuốt lại gương mặt Trương Tú Anh, giống như chỉ sợ một sợi tóc hay một hạt cát vương trên má cũng sẽ làm cô khó chịu.
Hơi thở Trương Tú Anh ngày càng yếu dần, có đôi lúc anh phải thật cẩn thận, thật tập trung mới có thể nhìn thấy ngực cô hơi phập phồng một cách yếu ớt, chứng tỏ cô vẫn còn hô hấp.
Làn mi dài, cong vút run lên yếu ớt như cánh bướm giữa trời mưa khiến lòng Lăng Quốc Thiên quặn thắt. Anh siết chặt bàn tay còn lại thành nắm đấm.
Nhất định những kẻ gây ra chuyện này sẽ phải trả giá, dù có phải lật tung cả thế giới này lên anh cũng sẽ tìm cho bằng được bọn chúng.
Trên đời này, đối với người như Lăng Quốc Thiên anh mà nói, có thù tất báo, có ân tất trả. Huống chi bọn chúng lại động tới người quan trọng nhất trong lòng anh, dù có là ai thì anh cũng không thể để cho chúng sống yên ổn.
Lisa và Kỳ Phương Nhan đã xuống hầm từ lúc nào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lisa vô thức siết chặt tay Kỳ Phương Nhan cả hai không ai nói một lời, chỉ có bàn tay càng siết chặt hơn để truyền cho nhau sự bình tĩnh.
Kỳ Phương Nhan nhặt chiếc ba lô của Trương Tú Anh lên sau đó ra hiệu cho những người ở dưới hầm lặng lẽ rời đi. Trong hầm không được rộng rãi sự xuất hiện của nhiều người càng làm cho không khí trở nên ngột ngạt. Lisa cũng nhìn đồng hồ, ra hiệu cho Kỳ Phương Nhan cùng mình lên trên. Cũng gần tới giờ trực thăng tới rồi.
Chiếc trực thăng như con chim ưng khổng lồ đang tìm chỗ hạ cánh ngay giữa khuôn viên hoang tàn của xưởng thuộc da, khiến cho cát và rác bay mù mịt. Lisa đưa tay lên che miệng để tránh bụi cát. Vị bác sỹ bước xuống khỏi trực thăng đi nhanh về phía Lisa và Kỳ Phương Nhan theo sau ông là hai người y tá.
Kỳ Phương Nhan vừa sóng bước cùng họ vừa tường thuật lại sơ bộ tình hình của bệnh nhân. Suốt cả quãng đường vị bác sỹ hầu như im lặng, chỉ thỉnh thoảng hỏi một số từ còn chưa rõ, nhưng càng nghe Kỳ PHương Nhan nói mặt ông càng ngày càng ngưng trọng.
Lyli Luna Writer
Trên đời này, tình yêu là thứ đôi khi phải đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết người ta
Ninh Thành, Bệnh viện Hy Vọng
Chiếc trực thăng đậu trên nóc tòa nhà chính của bệnh viện Hy Vọng, toàn bộ bác sỹ và y tá giỏi nhất của bệnh viện đã chờ sẵn.
Gió cuộn khiến mọi người đều phải hơi cúi người để tránh làn gió phả ra từ cánh quạt trực thăng.
Ninh THành đang là cuối thu, không khí mang theo chút lạnh khác hẳn với sự nóng nực và bụi bặm của sa mạc. Chiếc càng nhanh chóng được đẩy ra.Vị bác sỹ già sải bước trao đổi với những người mặc áo blue trắng đang tiến tới.
“Bị thương phần mềm không đáng ngại, không gãy xương.Vết thương ở đầu do vật cức đập vào không phải một lần vì vậy gây ra hiện tượng nứt gãy thành mảnh ở vỏ não, xuất huyết não dẫn tới hôn mê. Tiên lượng xấu, cần mổ gấp”.
“Đã chuẩn bị phòng mổ lớn. Máy móc kiểm tra tại chỗ, có thể thực hiện mổ liên hoàn mà không cần di chuyển qua các phòng khác nhau” Vị bác sỹ mái tóc đã hoa râm nói.
Rất nhanh chiếc cáng đã được đẩy vào thang máy đặc biệt để tiến thẳng tới phòng mổ lớn nhất của bệnh viện.
Suốt cả quá trình Lăng Quốc Thiên không hề nói một câu nào, gương mặt anh lạnh hơn cả nước đã đóng băng, ngay cả việc gần đầu chào xã giao trước những lời chào từ giám đốc bệnh viện anh cũng không để ý.
Mọi sự chú ý của anh lúc này đều đặt lên người cô gái yếu ớt đang nằm trên cáng.
Tay anh chưa bao giờ rời tay cô. Nhìn cô chằng chịt các loại dây truyền và máy móc lòng anh cuộn lên từng cơn dữ dội, giống như có một bàn tay khổng lồ đang bóp nghẹt lấy tim anh khiến anh không sao thở được.
Cửa phòng mổ mở toang. Mọi người nhanh chóng đẩy Trương Tú ANh vào trong, Lăng Quốc Thiên như người mất hồn vẫn nắm chặt tay Trương Tú Anh, vô thức bước theo chiếc cáng.
“Hãy cứu cô ấy bằng mọi giá. Xin ông!” Lăng Quốc Thiên mấp máy môi, lời cầu xin buột ra khỏi miệng.
Bác sỹ John sững người nhìn thẳng vào Lăng Quốc Thiên, ông không tin vào tai mình, càng không tin rằng một người như Lăng Quốc Thiên, vốn cao ngạo, ngang bướng lại thốt ra những lời như vậy. Xem ra cô gái này vô cùng, vô cùng quan trọng đối với anh.
Hai năm trước, khi vụ tai nạn thảm khốc xảy ra. Lăng Quốc Thiên được đưa vào đây trong tình trạng cực kỳ thê thảm, gương mặt bị bỏng nặng chân gãy dập, xương sườn cũng gãy,xương quai xanh, tay, đầu va đập mạnh.
Nhìn chung cả người anh chỉ còn giống như một mớ máu thịt hỗn độn. Không nhiều người tin rằng anh có thể sống sót, lành lặn, khỏe mạnh.
Ngay cả khi các vết thương về xương đã lành, mọi người vẫn không thể tin anh có thể di chuyển, có thể trở lại bình thường và bác sỹ John là số hiếm người cùng với mẹ anh tin rằng anh sẽ trở lại khỏe mạnh bình thường.
Trong quá trình điều trị cho anh, ông đã nhận thấy ý trí sống mãnh liệt trong con người anh.
Chứng kiến anh hằng ngày đổ mồ hôi vật vã, nghiến răng chịu đau để có thể bước đi những bước đầu tiên, cố gắng để có thể nói những từ đầu tiên sau phẫu thuật não tới lần thứ n.
Trong suốt quá trình đó chỉ có ánh mắt kiên định của anh là chưa từng thay đổi. Đã có những lúc thấp thoáng sự thất vọng khi lần phẫu thuật chưa được thành công nhưng dù đau đớn, dù hi vọng chỉ tính bằng vài phần trăm anh cũng chưa bao giờ cầu xin.
Ánh mắt anh luôn luôn thẳng tắp, hướng về phía trước. Đó chính là điều khiến cho một người bác sỹ kỳ cựu như John vừa thán phục vừa quý mến anh.Vậy mà hôm nay, ông được nghe lời cầu xin của anh, không phải dành cho anh mà là cầu xin cho một người con gái.
“Tôi sẽ cố hết sức” Bác sỹ John VỖ VỖ vai Lăng Quốc Thiên sau đó tiến vào phòng mổ.
Lăng Quốc Thiên bừng tỉnh, anh gật đầu với bác sỹ John sau đó lặng lẽ lùi lại mấy bước, nhìn cánh cửa phòng mổ từ từ đóng lại trước mắt, chiếc đèn đỏ được bật sáng khiến anh chói mắt. Sự chói mắt của chiếc đèn đỏ khiến anh cảm - nhận được cô vẫn còn hiện diện.
Anh vẫn còn hi vọng nhìn thấy cô. Lăng Quốc Thiên lặng lẽ lùi lại bức tường đối diện cửa phòng mổ, ngay bên cạnh là hàng ghế dài dành cho người nhà bệnh nhân. nhưng với Lăng Quốc Thiên anh còn không thể có thời gian ngồi xuống ghế, anh chỉ sợ ngồi xuống rồi, khi cô được đẩy ra anh không chạy đến bên có đủ nhanh.
Đặng Việt cũng đã tới từ lúc nào, anh lặng lẽ đi tới nhét vào tay Lăng Quốc Thiên một ly cà phê ấm, nhãn hiệu cà phê anh vẫn thường uống. Lăng
Quốc Thiên vô thức cầm lấy ly cà phê, nhấp một ngụm.Anh cần phải tỉnh táo để không bỏ sót bất cứ một động tĩnh nào từ trong phòng mổ kia.
Ánh chiều vàng nhạt chiếu xiên qua lớp kính trên hành lang dài của bệnh viện, phủ lên bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của Lăng Quốc Thiên khiến cho nó càng trở nên đơn độc.Anh đứng đó tay cầm ly cà phê mới uống được một ngụm. Dường như anh cũng quên luôn rằng mình cần phải uống để tỉnh, quên cả sự tồn tại của Đặng Việt.
ĐặngViệt yên lặng đứng bên Lăng Quốc Thiên, anh quá hiểu tính cách của Lăng Quốc Thiên vì thế những lúc như thế này việc làm có giá trị nhất, có thể an ủi được nhất chính là im lặng. Sự im lặng của những người trưởng thành và thấu hiểu.
“Có dấu vết gì chưa?”
Lăng Quốc Thiên phá vỡ sự im lặng kéo dài không biết bao nhiêu lâu bằng một câu hỏi không đầu không cuối. Ánh mắt anh vẫn dán chặt trên cánh cửa phòng cấp cứu. Bàn tay vô thức bóp méo ly cà phê khiến cà phê tràn ra ngoài
Thầy còn dặn đi dặn lại bà chỉ được tới một mình và kể cả đồ lễ cũng phải tự mình mang thì mới thành tâm.
Bà đành răm rắp nghe theo lời thầy, trong lòng không khỏi bất an.Vốn từ rất lâu Hàn Thu Nguyệt đã rất tín nhiệm thầy Nguyễn, có bất kỳ việc gì bà ta đều nghe theo chỉ dẫn và lý giải của thầy.
Lần này là lần đầu tiên giọng thầy có vẻ hốt hoảng như vậy khiến cho Hàn Thu Nguyệt như ngồi trên đống lửa.
Gần trưa Trương Tú Linh báo đã về tới Ninh Thành, cô ta mang đồ về Trương gia sau đó được nhóm Tiêu Tiểu Tiểu tới nói là bọn họ có một bữa tiệc họp mặt vì thế Trương Tú Linh ra khỏi nhà từ trước bữa trưa.
Hàn Thu Nguyệt khó nhọc xách hai túi đầy khẽ đẩy cánh cổng bằng gỗ với những đường chạm khắc cầu kỳ, cổ quái, nặng trịch. Cổng không khóa, bà ta lách người qua khe cổng hẹp đi thẳng vào trong.
Khoảng sân trước nhà những chiếc lá vàng bay phất phơ dưới đất, không một bóng người.
Bình thường khi có hẹn, thầy sẽ đứng chờ sẵn đón tiếp bà ta nhưng lần này, không khí trái ngược hẳn. Hàn Thu Nguyệt cảm thấy sống lưng ớn lạnh, nỗi bất an mơ hồ tồn tại cả ngày hôm nay càng lớn dần lên.
Bà ta mạnh dạn đi vào, đặt đồ lễ trước hiên nhà nhìn xung quanh.
Cửa nhà mở toang, mùi hương trầm thoang thoảng trong không khí, tiếp theo đó là mùi của thảo dược được đốt khá nồng đậm. Thường khi có ma tà, quỷ quái xâm nhập thầy Nguyễn sẽ đốt loại thảo dược này.
Hàn Thu Nguyệt đưa tay gõ cửa. “Vào đi!”
Giọng nói âm u vọng ra từ hậu điện.Tóc gáy Hàn Thu Nguyệt dựng lên, bà ta lật đật tháo giày rồi bước vào trong nhà, đi thẳng tới hậu viện.
Trong nhà tối om không một ánh đèn, chỉ có ánh sáng le lói của buổi chiều tà lọt qua mấy khe kính hẹp len lỏi vào không gian mờ tối, ma quái.
Một bóng đen nhảy ra từ góc khuất của hậu viện, khoác trên người bộ đồ màu trắng dài quét đấy, miệng vừa lẩm bẩm vừa bước nhanh quanh người Hàn Thu Nguyệt.
Tốc độ của ông ta càng ngày càng tăng, miệng cũng lẩm bẩm càng ngày càng nhanh, không nghe rõ lời ông ta nói nhưng âm lượng cũng theo đó càng ngày càng lớn, cuối cùng là tiếng thét chói tai. Thầy nguyễn trợn mắt ngã ngồi xuống đất.
Bàn tay run rẩy chỉ thẳng vào mặt Hàn Thu Nguyệt lẩm bẩm “Tang, tang.” sau đó vật ra mắt nhắm nghiền.
Hàn Thu Nguyệt sợ hãi, bước tới dựng thầy Nguyễn dậy, day nhân trung giúp thầy tỉnh lại.
“Thầy mau tỉnh lại, có chuyện gì, xin thầy hãy chỉ bảo!”
Hàn Thu Nguyệt lập bập, lời nói lộn xộn. Bà ta đã chứng kiến những biểu hiện kỳ quái, quỷ dị của thầy Nguyễn không ít lần nhưng đây là lần đầu tiến hành động của thầy lại khó hiểu tới như vậy. Cảm giác bất an trong lòng Hàn Thu Nguyệt càng lúc càng tăng.
Bà ta ra sức lay người thầy Nguyễn nhịp thở đã trở lại đều đều nhưng mắt thầy vẫn nhắm nghiền toàn thân nhũn ra như bột nhão. Một lúc sau, sưới sự kêu gào khẩn thiết của Hàn Thu Nguyệt thầy Nguyễn từ từ mở mắt.
Ông ta ra hiệu cho Hàn Thu Nguyệt đỡ mình ngồi tựa vào tường sau đó ngước đôi mắt đục ngầu, long lên như mắt thú hoang nhìn Hàn Thu Nguyệt nói rành mạch từng chữ:“Nhà-có-tang!”.
Nghe thấy ba từ này như sét đánh giữa trời quang, Hàn Thu Nguyệt nhũn người đôi tay đang đỡ thầy Nguyễn buông thõng, gương mặt trắng bệch như tượng sáp.
“Thầy... Thầy... xin thầy chỉ bảo nhiều hơn. Con... xin thầy!” Hàn Thu Nguyệt quỳ rạp dưới đất đầu cúi thấp tới nỗi trán bà ta chạm cả xuống nền gạch lạnh buốt, hai bàn tay ra sức xoa vào nhau.
“Nhà có bà có sắp có hạn lớn, một vong hồn sẽ ra đi”
Thầy Nguyễn ngồi thẳng dậy, hai chân. nhanh chóng khoanh vào nhau, hai tay đặt lên hai đầu gối, mắt nhắm nghiền, lưng thẳng tắp khác hẳn vẻ yếu ớt khi trước biến mất sạch.