Anh có thể hòa nhã, lịch sự, nhưng một khi kẻ nào đã động vào điểm giới hạn của anh cũng có nghĩa là kẻ đó sẽ phải nhận một cái kết mà khó ai có thể tưởng tượng được.Anh nợ ai đó một ân. tình thì nhất định sẽ đền đáp xứng đáng, cũng như vậy ân oán nhận một thì sẽ trả lại trăm lần, nghìn lần.
“Sếp Thịnh người đã tới.” Giọng nói của Lisa đưa Lăng Quốc Thiên về thực tại. Trước mặt những người ở đây anh vẫn là Thịnh Thiên Vỹ chủ tịch của BIS.
“Sếp Thịnh tìm tôi ạ?” Lý Thu Thủy, người đàn ông nhỏ con, tầm hơn ba mươi tuổi, nhanh nhẹn và khá dễ gần. Khi Lisa tìm anh ta và nói rằng sếp tổng cần anh ta giúp một số việc, anh ta đã rất vui
LL
mừng. Sinh ra và lớn lên ở vùng sa mạc nghèo khó này, Lý Thu Thủy là người rất có ý chí thì mới vượt qua được mọi khó khăn để học hành nên người, xin được vào tập đoàn lớn để làm một nhân viên kỹ thuật. Đối với anh ta được tiếp xúc với nhân vật lớn như Thịnh Thiên Vỹ là một vinh dự, cũng là cơ hội hiếm có, nên anh ta rất vui mừng cũng có chút hồi hộp. Nụ cười luôn thường trực trên môi.
“Anh là người bản địa?” Thịnh Thiên Vĩ vào việc luôn.
“Dạ đúng”
“Anh thông thạo mọi nơi trong thị trấn hoang này chứ?”
“Dạ, không giấu gì sếp, trước đây khi thị trấn còn hoạt động tôi vẫn thường theo cha chở thịt khô tới đây cung cấp cho những người ở thị trấn này. Cha tôi mỗi lần nán lại đây đều thả tôi tự chơi, tự lang thang cùng một số đứa trẻ sống tại đây. Không ngóc nghách nào ở đây là tôi không biết.”
Lý Thu Thủy được cơ hội để thể hiện mình anh ta nói liền một tràng, hi vọng gây được ấn tượng tốt với vị sếp lớn.
“Trong thị trấn này có nhà nào có hầm bí mật không” Kỳ Phương Nhan cắt ngang lời anh ta.
“Hầm bí mật à? Có đấy, nhưng không nhiều, tôi biết mấy nơi.”
Lý Thu Thủy nhìn Kỳ Phương Nhan, người này chắc hẳn cũng là nhân vật lớn nên mới xen vào cuộc nói chuyện của sếp lớn.
Không những vậy anh ta còn rất đẹp nữa, da trắng, gương mặt đẹp không tì vết. Một người vừa có vẻ quan trọng lại có ngoại hình thế kia anh ta càng không dám đắc tội, sốt sắng trả lời ngay.
“Cậu tới đây nhìn xem, nơi nào có hầm bí mật?” Thịnh Thiên Vỹ vẫy anh ta lại, chỉ vào bản đồ đang trải trên bàn.
Lý Thu THủy nhanh chóng tiến lại phía Thịnh. Thiên Vỹ, anh ta quan sát tấm bản đồ thật kỹ sau đó cầm chiếc bút đỏ bắt đầu đánh dấu lên trên đó.
“Chỗ này trước đây là sòng bạc, có một căn hầm bí mật ngay dưới sàn nhà bếp. Khi còn nhỏ có lần chơi trốn tìm với con trai chủ sòng bạc tôi vô tình lạc vào đó. Căn hầm này được gọi là phòng bạcVIP, dành cho những người thực sự được tin tưởng và là khách hàng thân thiết, nhiều tiền của sòng bạc này”
Lý Thu Thủy khoanh đỏ chồng lên bút tích trước đó của Kỳ Phương Nhan.
“Chỗ này trước đây là quán rượu nhưng thực chất là nhà chứa trá hình. Có một căn hầm bí mật bên dưới sàn nhà kho. Nơi này dùng để giam giữ những cô gái không chịu nghe lời. Chính con trai chủ sòng bài đã chỉ cho tôi căn hầm này. Trước đây ông chủ sòng bài cũng là chủ của quán rượu này”
Lý Thu Thủy lại khoanh một vòng tròn trên tấm bản đồ.
“Chỗ này trước đây là xưởng thuộc da, bề ngoài chỉ là xưởng thuộc da bình thường chuyên thu mua các loại da dê da bò nhưng thực chất là nơi sơ chế, buôn bán và chung chuyển các loại da của động vật hoang dã bị cấm. Nhưng ở xưởng này có một căn hầm rộng dùng là nơi sơ chế và cất giữ những tấm da của động vật hoang dã. trước khi chúng được đưa đi. Căn hầm này nằm sâu dưới lòng đất nên rất khó bị phát hiện. Ngay cả khi các cơ quan cảnh sát tới điều tra về đường dây buôn bán và tiêu thụ da động vật hoang dã cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tìm được căn hầm và thu thập được bằng chứng.Vì xưởng quá rộng lớn nên vị trí chính xác của căn hầm tôi không nhớ rõ.”
Lý Thu Thủy khoanh một vòng tròn lớn hơn một chút vào khu nhà xưởng hoang ngay gần giếng hoang.
Thấy hành động của Lý Thu Thủy, Thịnh Thiên Vỹ và Kỳ Phương Nhan đưa mắt nhìn nhau. Đây chính là nơi họ cảm thấy đáng ngờ nhất.
Thấy không khí im lặng, Lý Thu Thủy ngừng lại một chút, anh ta ngước lên nhìn những người xung quanh, xác định rằng mọi người im lặng vì tập trung lắng nghe những điều anh ta nói, Lý Thu Thủy yên tâm tiếp tục công việc của mình. Cũng vì thấy mọi người quá nghiêm túc mà anh ta có chút mất tự nhiên, chỉ sợ mình nói sai gì đó khiến mọi người thất vọng.
“Đây là nơi chắc ít người ngờ tới nhất”
Lý Thu Thủy Khoanh một vòng vào một ngôi nhà hoang mà ai cũng nhận ra trước đây là địa điểm được gọi là khu sinh hoạt chung của thị trấn, giống như là trụ sở của thị trấn vậy.
“Ngay dưới sàn sân khấu của hội trường có một căn hầm lớn, nơi đây mới đầu được xây dựng với mục đích để mọi người tránh bão cát nhưng sau đó, chính chủ của xưởng thuộc da đã mua chuộc trưởng trấn biến nó thành một nơi tập kết da động vật hoang dã thành phẩm. Nghe nói lúc cảnh sát ập tới, nguyên số da ở đây đã có giá trị bằng một gia tài lớn”.
Lý Thu Thủy đặt bút xuống nói tiếp.
“Tôi chỉ nhớ và biết được bốn địa điểm có hầm này thôi, cũng có thể còn những nơi khác nữa mà tôi chưa biết. Nếu mọi người muốn biết thêm tôi có thể tìm người hiểu rõ về thị trấn này, đã từng sống trực tiếp ở đây lâu năm để giúp.”.
“Cảm ơn, tạm thời dừng lại ở đây, nếu cần bất cứ điều gì tôi sẽ tìm anh. Anh có thể tiếp tục công việc của mình được rồi.” Thịnh Thiên Vỹ đưa mắt cho Lisa.
“Chỉ cần giúp được cho tổng giám đốc Thịnh, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng”
Lý Thu Thủy nói với Thịnh Thiên Vỹ trước khi theo Lisa về đội của mình tiếp tục công việc.
Thịnh Thiên Vỹ vẫn giữ vẻ mặt đăm chiêu như cũ, anh nói với Kỳ Phương Nhan.
Lời tác giả:
Chào các bạn, từ chương này có lúc nam chính sẽ là Thịnh Thiên Vĩ có lúc sẽ là Lăng Quốc Thiên, tùy từng bối cảnh mình sẽ gọi bằng tên nào cho phù hợp với ngữ cảnh đó nhé. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.