"Không" Không thèm thương lượng vòng vo, cô từ chối thẳng thừng.
"Vậy con muốn thế nào? Muốn ỷ lại cái nhà này cả đời sao?" Trần Thu Liên đứng lên, hai tay chống eo, mày nhíu lại, ánh mắt vô cùng chán ghét.
"Con là con gái ruột của mẹ sao?" Dương Ngọc Nhã lạnh lùng nhìn mẹ mình: "Hay, mẹ không phải mẹ ruột của con?"
15
Cái vấn đề này, cô suy nghĩ hai mươi năm qua, từ lúc tám tuổi hiểu chuyện là đã suy nghĩ rồi.
"Tao không phải mẹ mày, mày cho rằng mày rơi từ trên trời xuống sao?"
"Mẹ là mẹ con, thế đã có ngày nào làm tròn trách nhiệm của một người mẹ chưa?"
Trần Thu Liên vừa nói xong, Dương Ngọc Nhã lên tiếng chất vấn hỏi, ít nhất thì cô
từng quan sát thấy không có người con gái nhà nào chịu cảnh bi ai như cô.
"Lúc mày vừa được sinh ra, bà nội nói nhà nghèo phải vứt bỏ mày, là tao đã cố chấp giữ mày lại!"
Ha...
"Cám ơn, vô cùng cám ơn!" Cô cười lạnh, ngay trong cuộc cãi nhau nội bộ gia đình mười hai năm trước cô đã biết nguyên nhân mẹ cố gắng giữ cô lại, là muốn mai sau có thể gả cô cho người nào giàu có, sau đó bà có thể dựa vào đó mà hưởng thụ.
Hôm nay, sự ích kỉ đấy lại quang minh chính đại trở thành trách nhiệm của bà.
"Nếu thực sự cảm động, ngày mai..."
"Con sẽ nhanh chóng rời khỏi cái nhà này, nhiều nhất là bảy ngày!" Mẹ cô còn chưa nói xong thì bị cô ngắt lời.
"Đi đâu?"
"Kết hôn"
Ha ha, Trần Thu Liên cười to: "Dương Ngọc Nhã, mày dây dưa với ai? Mày sẽ kết hôn? Kết hôn với ai? Ai lại thèm lấy mày?"
"Tin hay không thì tùy" Cô cũng lười giải thích, "bang' đóng sập cửa phòng.
Chán nản ngồi xuống bàn học, còn chưa kịp thở lại bình thường thì cửa phòng lại
bi go.
"Cộc cộc cộc"
"Dương Ngọc Nhã, nghe thấy chị sắp kết hôn phải không? Là thật sao? Chị thực sự muốn thoát khỏi cái danh hiệu người phụ nữ cuối cùng chưa chồng trong nhà hả?"
Giọng nói này nghe đã biết rất chua, là của em trai cô Dương Văn Thành.
Một câu hỏi thăm giễu cợt, nó luôn dắt mũi mẹ cô đi gây chuyện khắp nơi, nhưng chuyện thế nào cũng không thay đổi được nó là áo bông nhỏ của mẹ cô.
Cũng không tin chuyện cô sắp kết hôn, cô thật sự xấu như vậy sao? Chẳng lẽ cả đời cũng không ai thèm lấy thì bọn họ mới cho là bình thường sao?
Không liên quan, mặc kệ cả thế giới không tin nhưng thể nào cũng sẽ có người tin.
Dương Ngọc Nhã nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Vũ Minh Anh, không vòng vo tam quốc mà vào thẳng vấn đề: “Minh Anh, mình sắp kết hôn rồi."
“Mình đang mơ đúng không?"
Bíp bíp... Cô còn chưa kịp nói tường tận mọi chuyện mà Vũ Minh Anh đã cúp máy.
Bực bội nằm xuống giường, thở một hơi dài, gả cho Lê Minh Thành, có hơi hoang đường bởi vì chuyện hoang đường sẽ không ai tin.
Trong Club Leo Night lớn nhất thành phố.
Đèn led mập mờ nhấp nháy, tiếng DJ định tại nhức óc, dưới sàn nhảy, trai gái nhiệt tình như điên, tay chân vung vẩy loạn xạ, cảnh tượng hết sức hỗn loạn.
"Anh Thành, anh nghe anh em nói vài câu, phụ nữ chỉ dùng để ngủ, anh không thể quá rõ ràng với phụ nữ, nếu anh quá rõ ràng thì xong rồi, Khổng tử từng nói chỉ có con mẹ nó đúng, chỉ có phụ nữ mới khó nuôi, gần thì nghênh ngang, xa thì oán trách, anh Thành, anh nghe anh em nói chút xem..."
Bên gian phòng khác, Lê Minh Thành hai chân vắt chéo ngồi ngả ra ghế salon, tay cầm một ly rượu whisky, không có tâm tình mà thưởng thức.
Ngồi trong phòng bao còn một người khác, anh ta là anh em tốt nhất của anh Lâm Anh Phong đang tận tình khuyên ngăn anh ngàn vạn lần không thể vì một bước lầm nhỏ là ghi thù đại hận.
Trong mắt Lâm Anh Phong, mồ mả là hai từ để nói về chuyện kết hôn.
Mùa đông năm ngoái, anh ta cũng bước chân vào phần mộ đó nên anh ta không thể để người anh em chí cốt của mình rơi vào đấy được.
"Cô ấy là lần đầu, tôi lấy cô ấy cũng là đúng" Cuối cùng Lê Minh Thành cũng lên tiếng, trong đôi mắt đen thoáng qua một sự quả quyết.