Trong tiệm cà phê Hồ Tây, tiếng piano du dương trong trẻo, ánh sáng vàng nhàn nhạt bao phủ toàn bộ góc ngách, giai điệu bài “Đà Nẵng phố xưa” giúp Dương Ngọc Nhã thoải mái hơn.
Lê Minh Thành nhìn cô, mái tóc đen nhánh xõa ngang vai, dáng vẻ nhu hòa, đôi mắt trong lấp lánh, lông mi dài khẽ rung, làn da lúa mạch trông rất khỏe khoắn, môi mỏng như cánh Châu Á ướt át.
Đêm hôm đó quá tối, hơn nữa cô lại bị thuốc kích dục hành hạ nên không thấy rõ dáng vẻ của cô, lúc này ở trạng thái tỉnh táo, mặt đối mặt, ánh cuối cùng cũng thấy rõ dáng vẻ người phụ nữ này.
"Tôi tên Lê Minh Thành" Anh thấp giọng nói, ánh mắt nhìn Dương Ngọc Nhã hơi áy náy.
"Anh đã nói rồi"
Giọng điệu Dương Ngọc Nhã không mấy thân thiện dễ gần, nhưng cũng có thể hiểu được, chẳng ai mà lại vui vẻ nói chuyện với cái người đã cướp mất lần đầu của mình cơ chứ.
"Đêm hôm đó, thật sự xin lỗi, thực sự là tôi cũng bị người ta gài bẫy, nếu không tôi chắc chắn sẽ không làm vậy với cô".
Lê Minh Thành chân thành giả thích, cô quan sát người đàn ông trước mặt, ánh mắt thâm thúy, sống mũi cao tiêu chuẩn, môi hấp dẫn, hơn nữa còn lái xe xịn, động tác nhấc tay hạ chân cũng rất khí chất, đàn ông như vậy chỉ cần ngoắc ngón tay thì có hàng đống phụ nữ nhào tới, quả thật không phải đói bụng ăn quàng.
Thở dài một hơi, thất vọng nhắm mắt, cô không cam lòng nói: "Thôi, coi như tôi xui xẻo"
"Tôi có thể đền bù thiệt hại cho cô" Lê Minh Thành nhấn mạnh nói.
"Đền thế nào?"
Dương Ngọc Nhã mở mắt nhìn thẳng vào mắt người đối diện, nếu như anh ta dám nhắc tới tiền, cô chắc chắn sẽ không do dự mà hất cốc nước này vào mặt anh ta.
"Bất kỳ chuyện liên quan đến vật chất hay tiền tài tối đều có thể đáp ứng."
Ào...ào, anh vừa nói xong, ly nước trên bàn trước mặt bị cô cầm hắt thẳng vào mặt anh.
Cô tức giận đúng bật dậy, ánh mắt cứng đờ nhìn Lê Minh Thành, Dương Ngọc Nhã gằn giọng nói:" Tôi không phải bán thân"
Cô kiên cường chạy ra khỏi tiệm cà phê, Lê Minh Thành đuổi theo.
"Cô muốn đền bù thế nào?"
mà anh không chịu từ bỏ.
Đột nhiên Dương Ngọc Nhã muốn đùa bỡn anh ta một chút.
Cô xoay người, cười nhạt với anh còn làm bộ thần bí:" Anh thật sự muốn đền bù?"
Lê Minh Thành gật đầu.
"Tôi muốn gì cũng được?"
"Chỉ cần trong phạm vi là có thể
"Được." Cô hài lòng đi tưới trước mặt anh, chếch cằm lên, nghiêm trang nói: "Tôi muốn có một mái ấm, ở đó không có chuyện cãi vã"
Lê Minh Thành ngơ người...
Trong nháy mắt, bầu không khí đông cứng lại, một lúc lâu sau, Dương Ngọc Nhã cười rộ: "Anh không cần quá lo lắng, tôi không bắt buộc anh phải đến đâu"
Mặc dù có hơi tàn ác nhưng tâm trạng cũng tốt lên nhiều, thấy người đàn ông này bị cô dọa sợ làm cô vô cùng sảng khoái khi trả đũa được.
"Tôi đi đây, hy vọng không gặp lại." Cô quơ quơ tay trước mặt anh tạm biệt.
Chưa đi được mấy bước, đột nhiên sau lưng truyền tưới giọng nói làm cô không dám tin vào lỗ tai.
"Được, tôi đồng ý".
Lầm này chính cô cũng ngơ người, chậm chạp quay đầu, không đợi cô mở miệng nói, Lê Minh Thành đi tới trước mặt cô.
"Tôi có thể cho cô một mái ấm" Anh ngừng lại một chút: "Nhưng tôi không thể yêu CÔ."
Tôi không thể yêu cô.
Những lời này tuy rất vô tình nhưng Dương Ngọc Nhã không vì vậy mà đau lòng, bởi vì cô cũng như vậy.