Tổng Tài Bắt Vợ - Lê Minh Thành - Dương Ngọc Nhã

Chương 16: Rốt cuộc cô sợ cái gì




".." Chỉ cảm thấy gương mặt cô nóng như bị lửa đốt, cô nhanh chóng chuyển sang căn phòng khác, cũng không thèm chào hỏi một tiếng mà đã chạy vào.

Sau khi đóng cửa phòng lại cô mới thở phào một cái, điện thoại trong túi vang lên. Cô lấy điện thoại ra xem thì đó là số của Vũ Minh Anh gọi đến, còn chưa kịp nghe máy thì màn hình đã tối đen, thì ra là hết pin.

Muộn như thế mà còn gọi điện thoại đến, Dương Ngọc Nhã đoán chắc là cô ấy có chuyện gì, cô muốn đi mượn điện thoại của Lê Minh Thành, nghĩ đến việc ngại ngùng vừa rồi thì lại không muốn nữa. Cô do dự nửa ngày mới lấy dũng khí ra ngoài.

Cốc cốc...

Cô gõ cửa phòng của anh, trong lòng cảm thấy hơi hồi hộp.

"Vào đi." Cách cánh cửa thật dày, cô nghe rõ ràng, anh bảo cô đi vào.

Đẩy cửa vào, cô định mở miệng mượn điện thoại, lại kinh ngạc khi nhìn thấy Lê Minh Thành đang cởi cúc áo. Cơ ngực cường tráng của anh hiện ra trước mắt cô, màu da vàng nhạt bóng loáng, vô cùng gợi cảm...

Nhanh chóng dời tầm mắt, cô hốt hoảng xoay người, rất hối hận khi cô có suy nghĩ muốn mượn điện thoại.

"Không phải còn chưa cởi sao?" Thấy Lê Minh Thành đi về hướng mình, Dương Ngọc Nhã nhắm chặt hai mắt, anh cười cười: "Sớm muộn gì chúng ta cũng sống chung với nhau, cô cứ tính sau này sẽ tránh né mãi sao?"

Cô lén nâng mí mắt lên, lại lần nữa hốt hoảng nhắm chặt lại, mặc dù Lê Minh Thành chưa cởi đồ lót, nhưng cúc áo trước ngực đã cởi ra hết. Đối với người phụ nữ chưa từng tiếp xúc với lồng ngực đàn ông mà nói, cô luôn rụt rè, ngay cả liếc nhìn một chút cũng thấy hồi hộp.

"Chuyện này bàn sau đi, bây giờ anh cho tôi mượn điện thoại dùng một chút được không?" Cô không mở mắt, lại đưa tay phải ra.

Lê Minh Thành đặt điện thoại di động vào trong lòng bàn tay cô, vỗ vai cô: "Được rồi, cứ như thế có mệt hay không?"

"Tôi dùng xong sẽ trả anh." Cô bước nhanh vọt tới cửa, không nói gì nữa mà nhanh chóng chạy về phòng khách.

Thật ra cô không phải là người phụ nữ bảo thủ, quan trọng là cô cảm thấy người đàn ông như Lê Minh Thành này quá nguy hiểm. Nếu như đêm đó, cô vẫn luôn đề phòng anh, thì có lẽ sẽ không mất đi trong sạch của bản thân...

Bấm số của Vũ Minh Anh, bên kia vang lên giọng nói dịu dàng: "Xin chào, ai đó ạ?"

"Minh Anh, là mình..."

"Móa, sao cậu lại đổi số thế?" Mới vừa rồi còn dịu dàng ân cần hỏi thăm, sau khi nghe giọng nói của cô thì lại trở nên tùy ý.

"Không phải đổi số, là mượn điện thoại. Vừa rồi cậu gọi mình là có chuyện gì thế?"

Vũ Minh Anh ngẩn người, lập tức làm quá, hét lớn lên: "Chẳng lẽ bây giờ cậu đang chung với đàn ông à?"

"Sao cậu biết?" Cô chột dạ mà hỏi.

"Móa, số điện thoại này vừa nhìn đã biết là của kẻ có tiền, sáu số tám đó!"

"Rốt cuộc cậu gọi mình có chuyện gì?" Người nào đó vội vàng chuyển chủ đề, cô biết Vũ Minh Anh sẽ không dễ dàng kết thúc chủ đề cô ấy cảm thấy hứng thú.

"Thành thật khai báo đi, ở cùng với ai?"

"Nói ra cậu cũng sẽ không tin."

"Ai?"

Dừng lại mấy giây, cô mới nói: "Lê Minh Thành"

"Lê Minh Thành?" Vũ Minh Anh không chắc nên lặp lại một lần nữa: "Cậu nói cậu ở cùng với Lê Minh Thành?"

"Đúng thế"

Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng cười điên cuồng: "Honey, cậu biết Lê Minh Thành là ai không?"

Dương Ngọc Nhã vừa định giải thích Lê Minh Thành chính là người cưỡng hiếp cô, nhưng lại chưa kịp nói ra khỏi miệng, Vũ Minh Anh đã gào thét: "Mình nói cậu đó, có phải gần đây cậu bị ảo tưởng không? Chẳng biết tại sao khuya ngày hôm trước nói muốn kết hôn, đêm nay còn nói mình ở cùng với cùng với Lê Minh Thành, chẳng lẽ ngày mai lại nói đối tượng kết hôn chính là anh ta?"

"Mặc dù mình biết cậu sẽ không tin, nhưng thực tế giống như cậu nói đó..." Cô thành thật trả lời.

"Honey, tiếp tục ảo tưởng đi!"

Vũ Minh Anh nhanh chóng cúp điện thoại. Cô bất đắc dĩ thở dài, cô cũng không muốn giải thích nữa, dù sao người cần phải biết thì sớm muộn gì cũng biết...

Cốc cốc... Cô gõ cửa phòng ngủ của Lê Minh Thành lần nữa.

"Vào đi."

Lần này có không lỗ mãng đẩy cửa đi vào nữa, mà cảnh giác hỏi một câu: "Thật sự có thể vào à?"

Lê Minh Thành không trả lời cô, mà là trực tiếp mở cửa. Anh khoanh tay trước ngực đứng trước mặt cô, cười hỏi: "Rốt cuộc cô sợ cái gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.