Im lặng mấy giây, cô gật đầu.
"Có đôi khi có được thì phải có mất, cô cần phải chuẩn bị tâm lý vững vàng..."
Cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, cô biết Lê Minh Thành không phải là người đàn ông bình thường. Dựa vào điều kiện của cô muốn gả cho một người đàn ông cũng không khó, nhưng quan trọng là cô muốn mình gả đi được nở mày nở mặt.
Cô muốn tất cả mọi người chế giễu cô không thể gả đi phải mở mắt mà nhìn, Dương Ngọc Nhã cô cũng có ngày nở mày nở mặt.
Nhìn đồng hồ, vậy mà đã qua mười một giờ, cô thở ra hơi lạnh: "Được rồi, tôi phải
mau về nhà, anh còn chuyện gì muốn nói không?"
Cô lo lắng nhìn chằm chằm vào Lê Minh Thành, chân bắt đầu di chuyển.
"Không có, tôi đưa cô về." Chưa chờ cô đồng ý, anh đã bước đi trước.
"Sao muốn đưa tôi về? Anh muốn xem tôi làm trò cười đúng không?"
Dương Ngọc Nhã đuổi kịp bước chân của anh, cảnh giác hỏi, Lê Minh Thành cười: "Cô có trò cười gì để cho tôi nhìn à?"
Cô buồn bã cúi đầu xuống: "Lúc này, có lẽ cửa nhà tôi đã bị khóa trái rồi..."
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của Dương Ngọc Nhã, cô đoán đúng hoàn toàn. Cô đứng trước cửa nhà mình, dù xoay chìa khóa vài lần cũng không thể đẩy cánh cửa chết tiệt kia ra được.
"Trần Thu Liên thật sự khóa trái cửa rồi!" Cô tức giận giậm chân.
"Trần Thu Liên là ai?" Lê Minh Thành nghi hoặc hỏi.
"Mẹ tôi."
"Mẹ cô mà sao cô lại gọi thẳng tên bà ấy?" Giọng nói của anh mang theo vẻ trách
cứ.
LI
Dương Ngọc Nhã nhanh chóng quay đầu lại, tức giận trả lời anh: "Anh thấy qua người mẹ nào mà biết rõ con gái chưa về còn cố ý khóa trái cửa không?"
Lê Minh Thành nghẹn lời...
Thở dài một hơi, cô đi vòng qua bên trái góc tường.
"Cầm túi giúp tôi được không?"
Lê Minh Thành nhíu mày: "Cô muốn làm gì?"
"Thấy không?" Cô chỉ lên trên: "Phòng mà có cửa sổ đang mở đó chính là phòng tôi".
"Cô muốn leo lên đó à?" Anh hoảng sợ hỏi cô.
"Đúng!"
Leo lên cũng không phải một hai lần, dù leo tường ngay trước mặt Lê Minh Thành có hơi khó coi, nhưng đã như thế, khó coi cũng phải leo...
Anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã đạp chân, thông thạo đạp lên bệ cửa sổ lầu một, đang muốn đưa tay leo lên lan can ban công lầu hai.
"Dương Ngọc Nhã, cô xuống đây"
"Tôi không xuống!"
"Cô xuống đây cho tôi, như thế rất nguy hiểm!" Anh đưa tay níu chân cô lại.
"Tôi đi xuống thì phải ngủ ngoài đường à!"
Xưa nay cô không đem theo thẻ căn cước bên người, cho nên đừng nói đến chuyện ngủ ở khách sạn...
"Cô đi đến chỗ tôi đi"
Như là tiếng sấm vang lên, Dương Ngọc Nhã cảnh giác quay đầu lại: "Anh muốn làm gì?" Tự nhiên cô lại nhớ đến đêm đó bị cưỡng hiếp...
Lê Minh Thành nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, cười cười: "Chỉ giúp đỡ cô có chỗ ngủ một đêm thôi, cô nghĩ gì đó?"
"Chúng ta không quen nhau" Cô xoay người, chuẩn bị tiếp tục leo.
"Đã sắp kết hôn rồi, sao lại không quen? Huống chi..."
Sau đó, còn chưa nói xong, Dương Ngọc Nhã nhanh chóng liếc mắt cảnh cáo. Anh biết ánh mắt của cô có ý gì, giống như cô biết anh sắp nói gì vậy.
"Không muốn nghe tôi nói thì xuống đây nói chuyện với tôi đi!"
Giọng nói kiên định của Lê Minh Thành vang lên, không cho người ta từ chối. Cô do dự một chút, cuối cùng cũng lựa chọn thỏa hiệp.
Xe tăng tốc chạy nhanh trong đêm tối, nửa tiếng sau đứng ở trước cửa biệt thự có
kiểu dáng Châu Âu. Anh mở cửa xe cho cô, Dương Ngọc Nhã đứng trước hàng rào thật cao, nhìn biển cả mờ ảo ở nơi xa, kinh ngạc cảm thán: "Thì ra anh ở bờ biển?"
"Đúng, sau khi kết hôn sẽ ở nơi này được không?" Lê Minh Thành hỏi ý cô.