"Những người thích dùng tiền để giải quyết vấn đề không nhất thiết phải giàu và cũng có thể họ thích hào phóng như vậy."
Ha ha... Dương Ngọc Nhã thưởng thức sự thẳng thắn của anh, cười thoải mái.
Xe đậu ở khách sạn nổi tiếng nhất Đà Nẵng, nhìn thấy trước cửa toàn siêu xe nhãn hiệu nổi tiếng, tâm trạng vừa mới buông lỏng của cô lại bắt đầu căng thẳng.
“Có phải là một bữa tiệc rất long trọng không?” Cô đứng bên phải Lê Minh Thành, cảm giác căng thẳng ngày càng mãnh liệt, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô đến. một nơi như vậy.
“Chỉ là tụ tập cùng mấy người bạn thôi, đừng căng thẳng" Lê Minh Thành trấn an CÔ.
Tới cửa phòng tiệc của khách sạn, đang định mở cửa thì Dương Ngọc Nhã dừng lại, thấp giọng nói: "Anh vào trước đi”
"Vì sao?” Lê Minh Thành nghi hoặc nhíu mày.
Cô vỗ ngực, không che giấu chút nào nói: "Tôi có chút hồi hộp” "Cô sợ?”.
"Ừ" Cô nặng nề gật đầu.
"Sợ cái gì?”
"Sợ người khác hỏi chúng ta quen nhau như thế nào?
Lê Minh Thành nhìn chằm chằm vào đôi mắt ranh ma của Dương Ngọc Nhã, không khỏi có cái nhìn mới về cô, có lẽ cô cũng không giống vẻ ngoài mặc người chém giết của mình.
“Vào đi” Anh cười đầy ẩn ý đẩy cửa phòng tiệc ra.
"Anh Minh Thành.." Dương Ngọc Nhã còn chưa kịp phản ứng, một cơ thể mềm nhũn đã vụt qua trước mặt cô lao vào ôm lấy Lê Minh Thành.
“Anh Thành." Một tiếng gọi thâm tình cất lên cùng với bước chân uyển chuyển của một người phụ nữ xinh đẹp khác.
Một vài người phụ nữ tiến lên vây quanh ngay sau đó, không biết là ai dùng sức đẩy Dương Ngọc Nhã sang một bên, cô lảo đảo đứng vững nhìn chằm chằm Lê Minh Thành bị tầng tầng phụ nữ vây quanh, trợn mắt há hốc mồm....
Cái tình huống gì đang xảy ra thế này?
Dù đã đoán được rằng anh chính là đối tượng theo đuổi của rất nhiều phụ nữ nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng điên cuồng này, Dương Ngọc Nhã vẫn có chút kinh hãi.
Cô không khỏi có chút bận tâm, kết hôn cùng người đàn ông như vậy liệu có phải quyết định sáng suốt....
Trước đám phụ nữ, Lê Minh Thành thấy được vẻ luống cuống của Dương Ngọc Nhã, anh không nhịn được gầm nhẹ một tiếng: "Tránh ra”
Đám đông ồn ào lập tức yên tĩnh lại, anh định đi đến trước mặt Dương Ngọc Nhã nhưng bị ai đó chặn lại.
"Anh Thành, chúng ta nên thương lượng lại một chút về việc hợp tác của trung tâm mua sắm”
"Hàng do Nhật Bản chúng tôi cung cấp chắc chắn rẻ hơn 10% so với những nơi
khác”
"Chuyện tài trợ ngày hôm kia chúng ta thương lượng, không biết..."
Tốp năm tốp ba đồng nghiệp trong trung tâm mua sắm tranh nhau phát biểu, Lê Minh Thành là một người tương đối cẩn trọng trong công việc, anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Dương Ngọc Nhã chờ một chút, sau đó theo mấy người kia vừa đi vừa nói.
Trong sảnh lớn tráng lệ, tiếng violin du dương như mây trôi nước chảy, Dương Ngọc Nhã nhìn cảnh mọi người ăn uống linh đình tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Vì đêm qua ngủ không ngon, cô nhanh chóng bị tiếng violin thôi miên đến buồn ngủ, đang mơ mơ màng màng thì cảm giác bả vai bị người Vỗ nhẹ hai lần, Dương Ngọc Nhã mở mắt ra bắt gặp ánh mắt đùa cợt của Lê Minh Thành.
"Buồn ngủ?”
Cô mỉm cười hối lỗi: "Ừ, có chút”
Anh xoay người đi rót cho cô một ly rượu vang: "Uống cái này đi, có thể nâng cao tinh thần.”
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy, đầy ẩn ý hỏi: "Vừa rồi có cảm giác làm hoàng đế không?”
"Cái gì?” Lê Minh Thành có chút phản ứng không kịp.
Cô chỉ tay về phía xa với ánh mắt trìu mến: "Oa, bị một đám phụ nữ vây quanh, cái loại cảm giác này không giống như làm hoàng đế sao?”
Nhìn theo ngón tay cô, Lê Minh Thành lập tức hiểu ý cô, chân thành an ủi: "Đừng lo, cho dù có bao nhiêu phụ nữ vây quanh cũng không làm lung lay được vị trí hoàng hậu của cô.”