Edit: Không ai cả
Beta: Pingki
Hạ Thiên Triệu hưng phấn đẩy cửa vào, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp Hàn Nhất Nhất đang cầm viên thuốc nuốt vào, mà bao bì của viên thuốc cực kì chói mắt, hắn bước nhanh lên phía trước, tức giận mà lớn tiếng.
“Không cho phép em uống cái này! Nó không tốt với thân thể của em, emkhông biết sao?”
Hàn Nhất Nhất không ngờ hắn lại trở lại nhanh như thế, bị tiếng nói của hắn làm cho giật mình kinh hãi, nước xuống tới yết hầu liền bị sặc, vội cúi gập người lại nhưng vẫn không kiềm chế được mà ho khan không ngừng.
“Em sao rồi? Nhất Nhất, em đừng làm anh sợ!” Hạ Thiên Triệu vội vàng vỗ nhẹ lên lưng cô hỏi, hy vọng có thể giúp cô lập tức cảm thấy dễ chịu hơn.
Được một lúc, cô ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, khuôn mặt này khiến Hạ Thiên Triệu đau lòng không thôi.
Hắn đem cô kéo vào lòng, gắt gao mà ôm chặt lấy, “Thực xin lỗi, Nhất Nhất! Thực xin lỗi! Là do anh không tốt!”
Cô dùng sức đáp trả cái ôm của hắn, nếu đã lựa chọn cùng hắn trầm luân, vậy cô nhất định phải hi sinh mọi thứ, mà vừa mới đây chính là một cái khởi đầu, chỉ hai viên thuốc tránh thai mà thôi.
“Anh đừng xin lỗi nữa.” Cô dựa sát vào hắn, khẽ giọng nói.
Hắn ôm chặt thân thể của cô, không chỉ tiếp thêm cho cô sức mạnh, mà còn tiếp thêm cho chính mình, lựa chọn chấp nhận, nghĩa là tương lai sau này hai người phải đối mặt vô vàn thử thách, không thể công khai quan hệ, không thể có con, không được người thân chấp nhận.
Cô cũng gắt gao ôm lấy hắn.
Ngay lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hạ Thiên Triệu đưa lưng về phía cửa, Hàn Nhất Nhất vùi đầu trong ngực hắn, hai người cũng không biết người vào là ai.
“Tôi đã nói, không có lệnh của tôi thì không ai được phép vào nơi này, đi ra ngoài.” Hạ Thiên Triệu vẫn như cũ duy trì tư thế đó, miệng thốt ra những lời nói lạnh lùng.
Mà người vừa đi vào, có lẽ là bị người ta kéo dài thời gian, sắc mặt nhợt nhạt, song lại trở nên đỏ bừng là bởi vì nhìn thấy một màn kích thích kia.
“Chẳng lẽ ta cũng phải nghe lời con sao?” thanh âm già nua nhưng uy nghiêm làm bừng tỉnh hai người vẫn đang còn đắm chìm trong mộng.
Vừa nghe thấy tiếng người đằng sau nói, Hạ Thiên Triệu cùng Hàn Nhất Nhất theo bản năng tách nhau ra.
Hàn Nhất Nhất nhìn thấy người đến, mỉm cười nhưng lại mang theo một tia sợ hãi nhìn Hạ Trảm Bằng, nhẹ nhàng mở miệng, “Ba ba!”
“Nhất Nhất, con qua đây!” thanh âm của ông tuy rằng rất nhẹ, nhưng Hàn Nhất Nhất có thể nghe ra trong giây phút này Hạ Trảm Bằng thực sự đã bị tổn thương.
Hàn Nhất Nhất rất nhanh đi tới trước mặt Hạ Trảm Bằng, thực tự nhiên mà thế chỗ cho lão Trương, lão Trương hơi cúi thấp người, thức thời mà rời phỏi phòng, sau đó cẩn thận đem cửa phòng đóng lại.
“Ba ba, sao người lại tới đây?” Hạ Thiên Triệu thật không ngờ ba hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nơi này hắn đã nghiêm khắc ra lệnh, xem ra dù có mệnh lệnh thế nào thì cũng hoàn toàn vộ dụng trước người ba này của hắn.
"Ta nghe nói các con bị thương, cho nên tìm tới đây, bị thương thế nào? Hiện tại khá hơn chút nào không?” Ông quan tâm hỏi hai người, ngữ khí tựa như một người cha hiền từ, mà đối với cái ôm ấp vừa rồi của bọn họ, ông làm như không nhìn thấy.
“Ba ba, đã không còn chuyện gì, người không cần lo lắng!” Hàn Nhất Nhất vội vàng giải thích, thậm trí có chút xấu hổ. Cô đoán không ra suy nghĩ của Hạ Trảm Bằng là như thế nào, rõ ràng ông đã thấy một màn kia của cô cùng Hạ Thiên Triệu, vốn dĩ cô tưởng ông sẽ tức giận nhưng ngược lại ông lại thực bình tĩnh khiến Hàn Nhất Nhất có chút hoảng hốt.
Hạ Trảm Bằng đảo mắt qua một lượt, đến khi ánh mắt chạm phải vỏ hộp thuốc tránh thai khẩn cấp, trái tim già cỗi của ông như nghe thấy được những thanh âm vỡ vụn, ông đau đớn mà nhắm chặt mắt lại.
“Nghiệp chướng a!” Thanh âm thực thấp thực trầm.
Hàn Nhất Nhất nhìn Hạ Trảm Bằng, nhìn thấy ông thống khổ, cô tự trách mình không thôi.
“Ba, thực xin lỗi… Thực xin lỗi…” Cô có chút tàn nhẫn mà nói xin lỗi ông, bởi vì hàm ý của cô có nghĩa là lựa chọn làm tổn thương Hạ Trảm Bằng.
“Các con không ai phải nói xin lỗi ta hết, đều là ta sai…. Đều là ta sai, ta không nên ép hai đứa đến với nhau, là ta đáng chết, ta không nên ở lại trên đời này.” Ánh mắt ông thống khổ mà trìu mến nhìn qua hai người bọn họ.
“Ba, người muốn trách thì cứ trách con đây, ba đừng trách Nhất Nhất, là con, đều là lỗi của con, thế nhưng ba, người cũng không thể cho phép con ích kỷ một lần này sao?” Hạ Thiên Triệu đi đến trước mặt Hạ Trảm Bằng, nhẹ nhàng mà quỳ xuống.
Hạ Trảm Bằng nhìn thấy hắn, đứa con trai này so với ông khi còn trẻ càng thêm anh tuấn khí phách hơn, thậm chí so với ông còn si tình hơn, thế nhưng loại si tình này lại là chuyện thiên lý bất dung.
*thiên lý bất dung: lẽ tự nhiên không cho phép.
“Ích kỷ? Thiên Triệu, con cảm thấy đây chỉ là ích kỷ thôi sao?” Hạ Trảm Bằng nỗ lực giữ cho bản thân được bình tĩnh, ông muốn làm cho hai đứa con mà mình yêu nhất hiểu được, ông muốn lấy một phương thức bình tĩnh nhất nói cho bọn họ biết, đây không phải là ích kỷ.
“Đúng vậy, cho phép chúng con ích kỷ không đứng trên lập trường người thân với nhau mà nghĩ, đời này, mặc kệ Nhất Nhất là ai, con chỉ cần cô ấy, trừ cô ấy ra, con cũng không cần người nào, không muốn người nào hết!” Hạ Thiên Triệu cố chấp mà kiên định nói, Hàn Nhất Nhất đứng ở bên cạnh cũng quỳ xuống với hắn, nếu đã lựa chọn cùng một chỗ, như vậy dù chuyện gì cô cũng phải cùng hắn đối mặt.
Nhìn thấy hai đứa con cư nhiên lại làm hành động như vợ chồng đồng lòng trước mặt ông, hơn nữa còn dùng thứ tình cảm vĩ đại của thế gian--------tình yêu đến nói với ông, chuyện này với một ông già mà nói, không chỉ là một đả kích lớn lao, mà còn là một loại đau đớn bi ai biết chừng nào.
“Các con… các con…” Hạ Trảm Bằng thật không ngờ, con trai đã không hiểu chuyện, con gái giờ cũng đi theo, sống trên đời này ông cư nhiên cũng có lúc phải chứng kiến chuyện tình hoang đường thế này, hơn nữa còn xảy ra ở chính hai đứa con mình.
“Các con đây không phải là ích kỷ, mà là loạn luân, đây là chuyện thiên lý bất dung a, các con có biết hay không?” Hạ Trảm Bằng nhịn không được vô cùng đau đớn, ông không biết phải làm sao với hai đứa con này bây giờ?
“Chúng con không quan tâm mọi người thấy thế nào, hiện tại thân phận Nhất Nhất còn chưa công bố ra ngoài, người khác sẽ không biết, con và Nhất Nhất có thể hạnh phúc, chỉ cần chúng con thật tâm yêu nhau, con tin rằng chúng con có thể vượt qua được" Hạ Thiên Triệu nắm chặt lấy tay Hàn Nhất Nhất.
“Hoang đường! Thật là hoang đường!” Cảm xúc của Hạ Trảm Bằng càng ngày càng kích động, ông có thể chấp nhận bất kỳ loại tình yêu nào, thế nhưng không thể chấp nhận đứa con trai cùng con gái mình yêu nhau, đây không phải là tình yêu, mà là loạn luân.
“Ba ba, thực xin lỗi! Việc này người nhất định phải chấp nhận!” Ngữ khí Hạ Thiên Triệu bắt đầu ngang ngược, đối mặt với bất cứ người nào ngăn cản tình yêu của hắn, hắn cũng không cho phép!
“Thiên Triệu… Anh đừng như vậy!” Hàn Nhất Nhất tuy rằng nguyện ý tiếp nhận hắn, nhưng là trong lòng cô vẫn có rất nhiều bất an lo lắng, đặc biệt là khi đối mặt với Hạ Trảm Bằng, cô cảm thấy hai người bọn họ làm thế này thực tàn nhẫn, đi làm tổn thương một người yêu thương họ hết mực, hơn nữa còn là người thân nhất.
“Ba ba, người trước tiên đừng kích động, là chúng con không tốt, đều là lỗi của chúng con!” Hàn Nhất Nhất nhìn sắc mặt Hạ Trảm Bằng giờ phút này đã thay đổi, thân thể run nhẹ, trái tim của cô càng thêm đau đớn.
“Các con…..” giọng điệu Hạ Trảm Bằng yếu ớt, “Ta biết, ta không thể ngăn cản được các con nữa, Thiên Triệu, thế lực cuả con lớn, ba ba không quản được con nữa, nếu như vậy, cứ để ta đi gặp mẹ của các con sớm một chút, ta không thể nào nhìn hai anh em con làm ra chuyện đáng xấu hổ được!”
Nói xong, thân thể Hạ Trảm Bằng càng run rẩy hơn.
Hàn Nhất Nhất căng thẳng sợ hãi mà kêu lên: “Thiên Triệu, mau gọi bác sĩ! Mau! Mau a!”
Hạ Thiên Triệu vội vàng gọi, Hàn Nhất Nhất ở bên cạnh không ngừng nói với Hạ Trảm Bằng: “Ba, người đừng làm chúng con sợ, ngàn vạn lần đừng như thế, chỉ cần người không tức giận, chuyện gì con cũng nguyện nghe theo lời ba mà!”
Hạ Trảm Bằng nhìn Hàn Nhất Nhất, gương mặt kia thật giống Hàn Chân như đúc, ông đột nhiên hy vọng con bé không phải là con gái của ông, mà chỉ con gái là của Hàn Chân và người đàn ông nào khác, như vậy Thiên Triệu với Nhất Nhất có thể cùng một chỗ, hai đứa sẽ không phải thống khổ, ông cũng không phải đau lòng như lúc này.
Đôi mắt đục ngầu của ông chảy ra hai hàng nước mắt.
“Ba ba, ba cố gắng lên! Nhất định phải kiên trì!” Hàn Nhất Nhất đang nói, bác sĩ đã tiến vào, chuẩn bị làm cấp cứu, lại bị Hạ Trảm Bằng lắc đầu cự tuyệt.
Hạ Thiên Triệu ở một bên nóng ruột,”Ba ba, người làm gì vậy? Ba nghe lời bác sĩ, được không?”
Hàn Nhất Nhất ở bên cạnh cũng sốt ruột theo, “Ba ba, cầu xin ba đừng buông xuôi như vậy được không, con cam đoan sau này không bao giờ chọc ba tức giận nữa, có được không ba?”
“Hạ thiếu, là như vậy, chúng tôi đang chuẩn bị phẫu thuật cho Hạ lão gia, là bác sĩ Jamy rất nổi tiếng trên thế giới, một chuyên gia giải phẫu não, tôi tin chắc nếu có ông ấy làm bác sĩ chính trong cuộc phẫu thuật này, khả năng thành công có thể lên đến 80%, nhưng là Hạ lão gia vẫn là không chịu chấp nhận ca phẫu thuật này.” Bác sĩ ở một bên nói, bởi vì tình huống hiện tại, Hạ Trảm Bằng bắt buộc phải phẫu thuật, tình trạng của ông ta đang chuyển biến càng ngày càng xấu đi.
“Chuyện từ khi nào? Sao chúng tôi lại không biết?” Hàn Nhất Nhất kinh sợ, cô chưa bao giờ biết bệnh tình của ba có thể làm phẫu thuật, hơn nữa xác suất thành công là 80%, thế nhưng ba ba của cô vẫn nói với cô rằng bệnh của ông đã vô phương cứu chữa, đây chẳng phải đang tiêu hao những ngày cuối cùng trong sinh mệnh của ông sao.
“Đây là do Hạ lão gia không cho cho phép nói, nếu muốn làm thì đích thân lão gia sẽ nói, cho nên….” Bác sĩ cũng không còn cách nào, lúc trước khi ông nói chuyện này với ông ấy, Hạ lão gia đã không cho phép nói ra, việc phẫu thuật chỉ cần nói cho một người trong Hạ gia biết thì ông ấy còn sống sẽ cho phá tan cái bệnh viện này.
“Ba, người vì sao phải làm như vậy? Vì sao chứ?" Hàn Nhất Nhất thống khổ nhìn ba mình, “Chẳng lẽ người nhìn chúng con phải vì người lo lắng, người không đau lòng sao?”
“Thế nhưng ba nhìn thấy hai người các con, ba lại càng đau lòng hơn!” Hạ Trảm Bằng nhắm mắt lại, đây cũng là do ông không muốn làm phẫu thuật, bởi vì trong lòng ông luôn có dự cảm, hai đứa con này của ông sẽ chìm đắm trong vực thẳm, bởi vì trong người bọn họ là chảy cùng dòng máu.
Hàn Nhất Nhất ngồi xuống bên cạnh, nhịn không được mà khóc rống lên.
“Con à, không cần như vậy…” Hạ Trảm Bằng vươn tay, kéo Hàn Nhất Nhất lại nói: “Các con đã lựa chọn, ba ba ngăn cản không được, thế nên ba ba lựa chọn, các con cũng đừng ngăn cản, cứ để ta ra đi là được rồi!”
Hạ Thiên Triệu cùng Hàn Nhất Nhất bị ý tứ trong lời của Hạ Trảm Bằng làm cho kinh sợ, bởi vì ông dùng chính sinh mệnh của mình buộc hai người họ phải lựa chọn, mà lựa chọn này của Hạ Trảm bằng vĩnh viễn là đối lập, thậm chí trong tâm thức của Hạ Thiên Triệu cùng Hàn Nhất Nhất cũng là như thế.
Bác sĩ ở bên cạnh lại thúc giục bọn họ thêm một lần nữa….