Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 156




Chương 156 Đm tôi Từng chiêu của Giản Ngọc đều chí mạng!

Anh ta không hề giữ lại chút gì!

Ôn Khanh Mộ cũng cực kỳ ngạc nhiên, tốc độ và sức mạnh của anh đều hơn mấy lần so với loài người, theo lý mà nói, anh có thể không tốn chút sức nào mà đánh thắng Giản Ngọc!

Thế nhưng, vì sao lại như thế?

Ngay khi Ôn Khanh Mộ hơi xuất thần, dao găm của Giản Ngọc liền đâm mạnh về phía trái tim của anh!

Vẫn may Ôn Khanh Mộ phản ứng nhanh, anh thuận thế tránh đi, dao găm sượt qua cánh tay anh!

Ngay khoảnh khắc này, dường như Giản Ngọc phát hiện điều gì đó không đúng lắm.

Ôn Khanh Mộ thấy anh ta hơi ngẩn ngơ, bay lên đạp một cước lên ngực Giản Ngọc.

Giản Ngọc vừa thất thần liền bị đá bay!

Ngã lên mặt đất rồi trượt dài khoảng bảy tám mét!

Sức mạnh này! Tốc độ này!

Giản Ngọc phun một ngụm máu, anh ôm lấy vị trí bị đánh trúng trên ngực mình, nằm trên mặt đất.

Khóe môi của Ôn Khanh Mộ khẽ giương lên, ngay khi anh tiến lên phía trước vài bước, Tô Lạc Ly bỗng chắn trước mặt anh.

“Anh đã thắng rồi! Đủ rồi! Đừng đánh nữa!”

Trước sự ngăn cản của Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ càng thêm tức giận.

“Tránh rat”

“Cứ phải gây ra án mạnh, anh mới chịu dừng tay sao?

Anh đã thắng rồi, tôi đi theo anh, sau này anh Ngọc sẽ không dây dưa với tôi nữa, đúng không?”

Tô Lạc Ly nghiêng đầu nhìn Giản Ngọc.

“Em yêu, em nói sai rồi, hai người bọn anh đã nói rõ, một sống một chết, anh chưa chết, anh ta chưa thắng” Cả miệng Giản Ngọc là máu, nhưng vẫn không ngăn được khóe miệng nhếch lên của anh ta.

Tô Lạc Ly hung dữ trừng mắt nhìn anh ta, tên đàn ông này đang tìm cái chết sao?

“Tránh ra cho tôi!” Ôn Khanh Mộ hung dữ trừng mắt nhìn Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly nhìn vào đôi mát như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Ôn Khanh Mộ, trong lòng cũng cực kỳ sợ hãi.

Thế nhưng, cô không muốn Giản Ngọc chết, càng không muốn Ôn Khanh Mộ giết người!

Mặc dù Ôn Khanh Mộ quyền thế ngập trời, nhưng dù sao giết người cũng là phạm pháp!

Cô lấy hết can đảm ôm chặt lấy Ôn Khanh Mộ.

“Coi như tôi cầu xin anh, đừng đánh nữa!”

Nếu là trước kia, cái ôm này của Tô Lạc Ly, có lẽ sẽ khiến Ôn Khanh Mộ lay động.

Thế nhưng, lúc này, chỉ càng khiến anh thêm tức giận!

“Buông ral” Ôn Khanh Mộ gầm lên.

“Xin anhl”

Ôn Khanh Mộ cụp mắt nhìn người phụ nữ trong lòng mình, nắm đấm bỗng buông lỏng.

Tô Lạc Ly cho rằng cách của mình có hiệu quả, vì cô thấy nắm đấm của Ôn Khanh Mộ đã buông lỏng.

“Anh đồng ý Tô Lạc Ly buông lỏng cánh tay mình, ngước mắt nhìn Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ hất Tô Lạc Ly ra, hừ một tiếng, đi về phía xe.

Tô Lạc Ly vừa xoay người, Giản Ngọc đã không thấy đâu nữa!

Người đàn ông này bị thương nặng, vậy mà vẫn có thể rời đi không một tiếng động!

Tô Lạc Ly xoay người lại, lập tức đuổi theo Ôn Khanh Mộ.

Thì ra không phải là vì cô cầu xin mà anh lay động, mà là vì khi cô ôm Ôn Khanh Mộ, Giản Ngọc đã chạy mất!

Ôn Khanh Mộ ngồi vào trong xe, khi Tô Lạc Ly đang định lên xe.

“Ngồi phía saul”

Tô Lạc Ly sững sờ.

“Vâng..”

Cô không nói gì, ngồi vào chiếc xe phía sau.

Sắc mặt Ôn Khanh Mộ đen sì, anh gọi lái xe hạ tấm chắn xe xuống, phía sau chỉ còn một mình anh vởi lớp áo ngoài, một vết thương mảnh nhỏ lộ ra trước mắt anh.

Anh xé một miếng vải từ áo sơ mi, băng bó vết thương lại.

Vẫn may, trời quá tối, không ai nhìn thấy.

Tô Lạc Ly ngồi trong chiếc xe phía sau, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.

Cô không biết là, đối với cô mà nói, cuộc chiến bắt đầu từ khoảnh khắc cô vừa bước chân vào nhà.

Giản Ngọc ôm vết thương ở ngực, máu ở khóe miệng đã khô, bước chân của anh ta dần dần trở nên loạng choạng.

Nếu không phải Tô Lạc Ly ôm lấy Ôn Khanh Mộ giúp anh ta thoát thân, sợ là hôm nay anh ta đã phải chết trong tay Ôn Khanh Một!

Thế nhưng, anh ta tin mắt của mình sẽ không nhìn nhầm.

Cuối cùng cũng tìm được vị trí có thể nghỉ ngơi một lát, anh ta lấy dao găm ra.

Mượn ánh sáng của mặt trăng, anh ta nhìn rất rõ!

Trên dao găm có một vết rất mảnh!

Giản Ngọc dùng ngón tay, khẽ lướt qua dao găm, rồi lấy đèn pin chiếu vào ngón tay mình.

Dịch thể màu lam.

Anh ta không thể không nghỉ ngờ gì.

Khu Rainbow Ôn Khanh Mộ là người đầu tiên vào nhà, Tô Lạc Ly ngồi ở Xe sau, chậm hơn anh một bước.

Xe đưa bọn họ quay lại, toàn bộ rời khỏi đây rồi theo chỉ thị của Doãn Cẩn, Vừa vào cửa, trong khoang mũi của Ôn Khanh Mộ đều là mùi hương nồng nặc, đập vào mắt toàn là hoa tươi xán lạn.

Từ lần trước Tô Lạc Ly bàn bạc với anh chuyện có nên vứt hoa hồng màu lục của cô đi không, anh đã sai người cứ mỗi tuần lại đưa hoa tươi đến một lần, đến mức trong nhà luôn cắm đầy hoa tươi.

Nhưng bây giờ, anh lại cảm thấy tất cả những thứ này đều là uổng công!

Tất cả sao lại chướng mắt đến thế!

Ôn Khanh Mộ nhấc chân, đạp vào bình hoa lớn ở trước kia, choang một tiếng, bình hoa rơi xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ.

Anh cứ đến nơi nào, bình hoa liền vỡ hết đến đấy.

Khi Tô Lạc Ly vào cửa, trong phòng toàn là tiếng “loang choang”.

Ba người giúp việc câm như hến, không ai dám nói gì, cứ đứng ở một bên.

Đến Như Ý cũng biết chủ nhân đang cáu kỉnh, trốn vào.

trong chuồng chó của nó, yên lặng nằm ở đấy, không dám động đậy.

Phòng khách rất nhanh trở thành biển mảnh vỡ, nước trong bình hoa đổ ra, ướt hết cả sàn, hơn nữa toàn bộ hoa tươi đều rơi xuống mặt đất.

Không lâu sau, trong phòng khách một mảnh lộn xộn.

Ôn Khanh Mộ vẫn chưa trút giận xong!

Anh lên tầng, tiếp tục tìm kiếm nơi có hoa tươi.

Tô Lạc Ly cẩn thận giãm lên mảnh vỡ và hoa tươi, đi lên theo anh.

Ôn Khanh Mộ đang phát điên trong phòng ngủ.

Hoa trong phòng ngủ do Tô Lạc Ly tự mình bày ra, bình hoa cũng là do cô tự chọn.

Ôn Khanh Mộ lại không có chút thương hại nào, đi tới, cầm lên.

“Choang..”

‘Vỡ thành mảnh vụn!

Hoa và nước bắn tung tóe!

Nước bắn lên người Tô Lạc Ly.

Lúc này, cô không thể chịu đựng được người đàn ông tính tình nóng nảy này được nữa!

Anh vừa theo dõi cô, vừa lời ngon tiếng ngọt lừa cô…

Lúc này, lại ra vẻ oai phong trong nhà!

“Ôn Khanh Mội Anh đủ rồi! Anh điên rồiI”

Ôn Khanh Mộ nhanh chóng quay người lại, ánh mắt hung ác lướt qua Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly sững sờ.

“Đm tôi bị điên đấy!” Ôn Khanh Mộ gầm lên với Tô Lạc Ly.

“Bị điên thì đi chữa đi!” Tô Lạc Ly ra sức hét rát họng đối chọi lại với Ôn Khanh Mộ!

“Bệnh vào xương cốt, không thể cứu chữa!” Giọng của Ôn Khanh Mộ cao hơn Tô Lạc Ly.

Không nên đối thoại như này chứ?

Tô Lạc Ly cạn lời, không biết nên nói tiếp cái gì.

Vì tức giận, lồng ngực Ôn Khanh Mộ phập phồng lên xuống.

“Tôi biết rõ cô có một người bạn trai yêu nhau năm năm, tôi rõ tôi có một người yêu thầm chỉ chung tình với một mình cô, tôi biết rõ cô ở bên cạnh tôi là vì em trai cô, nhưng đm tôi vẫn yêu cô, Tô Lạc Ly! Ôn Khanh Mộ tôi quả thật điên rồi! Ðm tôi điên không nhẹ!”

Ôn Khanh Mộ gầm lên.

Không có chút báo hiệu trước nào.

Tô Lạc Ly ngây người nhìn Ôn Khanh Mộ.

Anh nói, anh yêu cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.