Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 95




Chương 95: Chồng của cô rất lợi hại sao?

“Anh sẽ giúp tôi tìm ra người đã đăng mấy bức ảnh đó đúng không?” Lại nói chuyện này cũng liên quan đến hình ảnh và uy nghiêm của tập đoàn, hắn không thể không quan tâm được.

Giọng điệu của Hà Tuấn Khoa vẫn thờ ơ và lạnh lùng: “Tại sao tôi phải giúp em chứ?

Nếu như em đã muốn rời đi thì cần gì quan tâm là ai đã làm?”

Lúc này Lâm Hương Giang mới nghe ra sự không vui trong giọng nói của hắn, có phải là do cô không chào hỏi hẳn đã gửi đơn xin từ chức cho nên làm hẳn mất hứng rồi đúng không?

Cô còn đang thầm nghĩ xem làm thế nào để giải thích cho hẳn thì điện thoại di động truyền đến âm thanh kết thúc cuộc gọi. Cô cứ thế mà đứng ngẩn ra, nhìn vào điện thoại di động, hẳn cúp máy rồi sao?

Cô băn khoăn không biết là có chuyện gì không, cho nên đã vội vàng gọi lại, nhưng chỉ nhận được một lời thoại từ tổng đài là đầu dây bên kia tạm thời không thể trả lời.

Bây giờ cô đã chắc chắn là do hẳn cố tình cúp máy, tính khí của người đàn ông này thật quá tệ Sau đó, cô phát hiện ra rằng các bài viết trên diễn đàn đó đã bị xóa, bao gồm cả những bức ảnh, và thấy một thông báo từ văn phòng của Tổng giám đốc, cấm bất cứ ai thảo luận về vấn đề này.

Lâm Hương Giang nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, cô biết đây nhất định là mệnh lệnh của Hà Tuấn Khoa, người đàn ông này ngoài miệng nói không giúp cô nhưng hành động thì lại rất nhanh.

Rời khỏi tập đoàn Khoa Đăng, Lâm Hương Giang không nghĩ đến những bức ảnh đó nữa. Nếu giải thích vô dụng thì cô sẽ không cần quan tâm đến những lời mắng mình nữa Thật ra, những lời mắng này cũng không khác gì những lời mắng chửi cô phản bội Hà Tùng Nhân vào năm năm trước. Vì cô đã trải qua rồi cho nên bây giờ cũng mạnh mẽ hơn nhiều, không còn mỏng manh, dễ bị tổn thương như trước nữa.

Hôm nay là ngày Hoàng Kiều Liên xuất viện về nhà, Lâm Hương Giang vốn là muốn đến bệnh viện đón cô ấy nhưng cô ấy nói không cần, cho nên cô đã đến thẳng nhà cô ấy.

Người ta đều nói rằng nếu bị thương ở cơ và xương thì cần phải nghỉ ngơi trăm ngày mới hồi phục. Lần này Hoàng Kiều Liên thiếu chút nữa bị gấy chân cho nên cô ấy đã phải ở trong bệnh viện một thời gian dài.

Lâm Hương Giang đến nhà Hoàng Kiều Liên thì lại thấy Nguyễn Cao Cường cũng  đang ở đây. Anh ta mặc một bộ vest được cắt may cầu kỳ, thoạt nhìn trong rất khí chất.

Cô luôn cảm thấy anh ta không phải là một người đơn giản, so với Hà Tuấn Khoa luôn lạnh lùng và thâm trầm, anh ta lại hiền hòa hơn nhiều. Chẳng qua là trông anh ta ôn hòa nhưng thật ra khó mà đoán Nhìn thấy anh ta, cô lập tức nhớ tới những lời mà Hà Tuấn Khoa nói là cô không được qua lại với anh ta nữa.

Ừm, cô chỉ có thể nghĩ rằng người đàn ông Hà Tuấn Khoa này đã lo nghĩ nhiều rồi, huống chỉ cô và Nguyễn Cao Cường quả thật không có quan hệ gì.

“Anh đến đón Hoàng Kiều Liên về sao?”

Lâm Hương Giang liếc mắt nhìn bạn tốt, hỏi sao cô ấy lại nói cô không cần phải đến bệnh viện đón mình.

Hoàng Kiều Liên bĩu môi, nói: “Anh ta đâm tớ bị thương đến mức này, đương nhiên là anh ta phải chịu trách nhiệm đến cùng rồi.”

Lâm Hương Giang cảm thấy có chút buồn cười, đúng là Nguyễn Cao Cường phải có trách nhiệm, nhưng nếu là người khác, chắc chắn sẽ ném cho cô ấy một chút tiền thuốc thang rồi bỏ đi, không thèm quan tâm đến nữa, cô ấy đâu còn có thể nói chuyện đương nhiên như vậy được nữa?

Nguyễn Cao Cường cũng không tức giận, lại còn phụ họa theo cô ấy: “Đúng vậy, tôi nên chịu trách nhiệm.”

Anh ta nhìn về phía Lâm Hương Giang, cười trêu ghẹo: “Gặp mặt sao cô lại không gọi tôi một tiếng “thầy’ chứ?”

Lâm Hương Giang ngẩng đầu nhìn về phía anh ta. Lúc này lông mày và đôi mắt của anh ta đều cong lên, như thể rất thân quen với cô không bằng.

Cô cau mày, bọ họ mới chỉ nhảy cùng nhau một điệu nhảy mà thôi.

“Tại sao cậu lại phải gọi anh ta là thầy?

Hai người đã giấu tớ lén lút liên lạc với nhau hay sao?” Ánh mắt Hoàng Kiều Liên nhìn về phía hai người, lúc này mới phát hiện giữa bọn họ có điều gì đó mập mờ.

Khóe mắt của Lâm Hương Giang giật giật, nghe những lời cô ấy vừa nói xem, thật giống như hai người họ lén lút với nhau sau lưng cô ấy vậy.

“Cũng không có gì, chỉ là anh ta đã dạy tớ nhảy một điệu trong bữa tiệc kỷ niệm của tập đoàn Khoa Đăng” Lâm Hương Giang cũng không giấu diếm cô ấy.

Hoàng Kiều Liên nghe vậy, ánh mắt lập tức chuyển sang Nguyễn Cao Cường, lại cảnh cáo anh ta: “Này, tôi đã nói với anh là cô ấy đã là phụ nữ có chồng, chồng cô ấy rất lợi hại, anh đừng có để ý cô ấy nữa, có nghe thấy không?”

Nguyễn Cao Cường nhìn Lâm Hương Giang đầy ẩn ý, nhếch môi: “Vậy sao? Chồng của cô rất lợi hại sao?”

Sao Lâm Hương Giang lại cảm thấy có gì đó trong lời này của anh ta vậy? Và còn đi mắt của anh nữa, anh ta đã biết điều gì rồi sao?

Anh ta có thể tham dự lễ kỷ niệm của tập đoàn Khoa Đăng chứng tỏ anh ta cũng là một người trong giới kinh doanh, nhưng chuyện kết hôn của cô chắc chắn Hoàng Kiều Liên sẽ không nói cho anh ta biết.

Lâm Hương Giang ho nhẹ một tiếng, lập tức chuyển đề tài: “Hoàng Kiều Liên, tớ giúp cậu xếp quần áo vào.” Nói xong cô lập tức đẩy va li đi vào.

Hoàng Kiều Liên vội vàng nói: “Không cần đâu, một lúc nữa sẽ có dì giúp việc qua giúp tớ. Cậu chỉ cần phụ trách việc cùng tớ trò chuyện giải sầu là được rồi.”

“Dì? Dì nào cơ?” Lâm Hương Giang không hiểu.

Hoàng Kiều Liên tức cười nói: “Đương nhiên là dì giúp việc mới thuê. Cậu xem bây giờ tớ còn phải chống nạng đi, không mời người đến chăm sóc thì làm sao được?”

Lần này Lâm Hương Giang đã hiểu ra, là Nguyễn Cao Cường đã cố ý thuê người tới để chăm sóc cho cô Cô lại thầm thở dài thêm lần nữa, Nguyễn Cao Cường này cũng thật có trách nhiệm.

“Đúng rồi, Hương Giang, đồ mà cậu nhờ tớ cất hộ ấy, cậu vẫn nên . Bây giờ tớ xui xẻo như vậy, tớ sợ sẽ không giữ tốt món đồ đó.’ Hoàng Kiều Liên lấy một miếng ngọc bội từ trong hộp gấm đưa cho cô.

Từ lúc Lâm Hương Giang chuyển về nhà họ Hà đã đem miếng ngọc bội này giao cho cô ấy cất giữ. Lúc ấy cô không biết bản thân mình chuyển về nhà họ Hà có gặp phải chuyện gì hay không, cũng không muốn ở lại nhà họ Hà quá lâu, nên mới mang miếng ngọc bội mà ba cô để lại đưa cho cô ấy.

“Được rồi, vậy để tự giữ vậy:’ Lâm Hương Giang vừa nhận lấy miếng ngọc bội thì bên cạnh đã có một bóng người đến gần, tiếp theo là giọng nói có chút trầm thấp của đàn ông vang lên: “Miếng ngọc bội này của cô…”

Lâm Hương Giang quay lại nhìn thì thấy sắc mặt lúc này của Nguyễn Cao Cường trông nghiêm túc hơn một chút. Ánh mắt anh †a đặt ở trên miếng ngọc bội trong tay cô, hình như rất có hứng thú với miếng ngọc bội của cô?

Nguyễn Cao Cường nhanh chóng lấy lại tinh thần, khôi phục lại sự dịu dàng ban đầu: “Miếng ngọc bội này này của cô trông rất đặc biệt, tôi chưa từng thấy miếng ngọc bội nào nào như vậy, có thể cho tôi xem một chút được không?”

Hóa ra anh ta bị miếng ngọc bội của cô thu hút, Lâm Hương Giang cười nhạt: “Có thể chứ”

Nguyễn Cao Cường cẩn thận cầm miếng ngọc bội lên, vô cùng nghiêm túc quan sát, còn nâng cao và đặt ở nơi có ánh sáng quan sát.

“Này, anh có hiểu ngọc không? Đó là di vật mà ba của Hương Giang đã để lại cho cô ấy. Anh nhớ phải cẩn thận một chút!” Hoàng Kiều Liên nhìn bộ dạng đang nghiên cứu của anh ta, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.

Nguyễn Cao Cường lại làm như không nghe thấy lời nói của cô ấy, vẫn còn đang quan sát miếng ngọc bích. Cũng không biết là anh ta đã phát hiện ra cái gì mà đồng tử chợt ngưng tụ, chẳng qua anh ta rũ mắt xuống cho nên các cô đều không phát hiện ra sự khác thường của anh ta.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc quan sát miếng ngọc bội của anh ta, Lâm Hương Giang liên hỏi: “Anh có nhìn ra cái gì không?”

Trước đây cô cũng đã từng thử quan sát miếng ngọc bội này, nhưng những ký tự được khắc trên đó cô lại không thể hiểu được. Cô cũng không biết tại sao ba cô lại cố tình để miếng ngọc bội này cho cô.

“Chất liệu của miếng ngọc này là loại tốt, ngàn năm hiếm có, mát lạnh mà không buốt, ấm áp và trong suốt. Những ký tự được khắc trên này cũng rất đặc biệt, giống như biểu tượng tộc của một gia tộc lớn nào đó trong  thời cổ đại vậy:’ Nguyễn Cao Cường quan sát sau đó nói.

“Ồ, anh thật sự có hiểu một chút sao?”

Hoàng Kiều Liên lên tiếng trước.

Lâm Hương Giang mím môi, nhận lại miếng ngọc rồi cúi đầu quan sát. Nói như vậy, thứ mà ba cô để lại là một miếng ngọc tốt có giá trị không hề nhỏ sao?

Cô không phát hiện ra ánh mắt Nguyễn Cao Cường nhìn cô đã trở nên u ám phức tạp, anh ta hỏi: “Đây là di vật mà ba cô đã để lại cho cô sao?”

“Đúng vậy. Khi ông ấy ra đi đã không để lại bất cứ điều gì, chỉ nói với bác sĩ điều trị cho mình là hãy đưa vật này để cho tôi.

Thậm chí tôi còn không được gặp ông ấy lần cuối.” Lâm Hương Giang rũ mắt xuống, nói với giọng rất buồn bã Lần gặp cuối cùng, bác sĩ Minh đã hứa với cô là sẽ nói cho cô biết lý do tại sao ba cô đột nhiên bị bệnh, mà cũng gần đến ngày ông ấy nghỉ hưu rồi Nguyễn Cao Cường không nói gì nữa, nhưng bàn tay to của anh ta để trong túi quần lại âm thầm nắm chặt.

Hoàng Kiều Liên không muốn nhìn thấy Lâm Hương Giang lại đau buồn vì ba mình nữa: “Hương Giang, hôm nay cậu không đi làm sao? Hay là cố ý xin nghỉ phép để đến thăm tớ?”

Lâm Hương Giang bình tĩnh lại, giấu đi cảm xúc của mình, tự giễu: “Bây giờ tớ là một vô công rỗi nghề, không cần phải đi làm nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.