Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 68




Chương 68: Rời khỏi hắn

Thấy cô hoảng sợ, người đàn ông không khỏi cười nhạo: “Con cũng sinh cho tôi một đứa rồi, có có cái gì hay mà xấu hổ chứ?” Thân thể của hẳn không phải cô chưa từng chạm vào.

Lâm Hương Giang bịt chặt hai mắt, không dám liếc mắt nhìn nữa: “Vậy cũng không giống nhau!”

Cô không thấy người đàn ông đáp lời, mà bên người giường có động tĩnh, tiếp đó người đàn ông đưa tay qua kéo cô vào trong ngực, cô nghỉ ngờ mở mắt ra, hẳn đã thay áo ngủ, cánh tay có lực ôm lấy cô nằm ở trên giường.

“Anh ôm tôi làm sao tôi ngủ?’ Cô muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn, từ trước đến nay cô không có thói quen bị người khác ôm ngủ, bình thường đều là cô ôm con trai “Không phải cô nói mình sợ mà? Bây giờ chồng ôm cô ngủ, không sợ đúng không?”

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông từ trên đỉnh đầu vang xuống.

Lâm Hương Giang cứng đờ người… chồng?

“Cái đó, vừa nãy đúng là tôi có hơi sợ, nhưng bây giờ không sợ nữa rồi, anh buông tôi ra đi” Cô cong môi cười khan, nói với hẳn.

“Xuyt, đừng nói nữa, ngủ thôi.” Người đàn ông mới vừa tắm xong, trên người đều là mùi hương nam tính nhàn nhạt dễ ngửi.

Lâm Hương Giang đang buồn ngủ, nhưng bị hẳn ôm như vậy, quả thực cô khó mà ngủ được, nhất là cơ thể hai người dựa vào nhau gần như vậy, nhịp tim của hẳn, hơi thở của hắn, nhiệt độ của hắn đều vây quanh cô, bây giờ cô phải làm sao ngủ đây!

Cô cử động, muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể của người đàn ông giống như một bức  tường, cô đẩy thế nào cũng không được.

Hắn nhắm hai mắt lại, hô hấp đều đặn, giống như đã ngủ.

Cô vô cùng lúng túng, hắn sẽ không ngủ thật đó chứ?

“Hà… Tuấn Khoa?” Cô thận trọng kêu tên hắn, nhưng không nghe được tiếng đáp lại.

Ngủ thật rồi sao? Cô cử động rất nhẹ, muốn rời khỏi vòng tay của hắn, cô định kéo bàn tay đang vắt ngang hông kia ra, nhưng cô vừa đụng vào tay của hắn thì lời nói vô cùng nguy hiểm của người đàn ông vang lên: “Nếu như em muốn vận động trước khi ngủ một chút thì tôi sẽ chiều”

Lâm Hương Giang hít một hơi khí lạnh, tất cả hành động đều dừng lại, không dám cử động nữa.

Ngày hôm sau, phòng làm việc của tổng giám đốc Hà Tuấn Khoa ngồi ở trên ghế xoay bằng da, ngồi đối diện bàn làm việc là Hà Hàm Bội.

Đứng ở một bên là Lâm Hương Giang và Hà Tùng Nhân.

*Cô nói laptop bị hỏng, không nộp bản thiết kế được?” Ánh mắt Hà Hàm Bội lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Hương Giang, trong giọng nói đều là vẻ không tin.

Lâm Hương Giang cũng không biết phải làm sao. Tối hôm qua nhà họ Hà, Hà Tùng Nhân có ý đồ gây rối với cô, khi đó đúng lúc cô đi lấy máy vi tính xách tay, trong lúc giấy giụa đã làm laptop rơi xuống đất, sáng nay cô mới phát hiện nó đã bị hỏng.

“Vâng, tối hôm qua rơi vỡ ở nhà họ Hà, tôi đã đem đi sửa rồi, chỉ cần sửa xong tôi sẽ lập tức giao bản vẽ thiết kế”

“Ôi… Không làm được thì không làm được, đừng nói dối lừa người khác làm gì!” Lúc này, cơn giận của Hà Hàm Bội đối với cô vẫn chưa nguôi ngoai.

Chị ta đuổi cô đi, Hà Tuấn Khoa cũng đi theo, rời khỏi nhà họ Hà, bây giờ lại thành ra giúp hai người bọn họ ra ở ngoài ở cùng nhau!

“Lâm Hương Giang, cô trung thực một chút không được sao? Thành thật nói cô không vẽ được bản vẽ thiết kế, tôi tin cô tôi sẽ thông cảm cho cô” Hà Tùng Nhân ở một bên thêm dầu vào lửa.

Lâm Hương Giang tức giận, trừng mắt nhìn hẳn ta: “Chuyện này anh cũng không thoát khỏi liên quan đâu, tối hôm qua anh không làm những chuyện vô liêm sỉ kia với tôi thì laptop của tôi sẽ không rơi vối”

Mắt thấy hai người lại sắp vì chuyện này mà cãi vả, Hà Tuấn Khoa quát lạnh một tiếng: “Tất cả im miệng cho tôi!”

Hai người nghe tiếng quát thì dừng lại, Hà Hàm Bội lập tức nói với hẳn: “Tuấn Khoa, em đã hứa với chị, hôm nay Lâm Hương Giang không nộp ra bản vẽ thiết kế thì sẽ đuổi cô ta”

Lâm Hương Giang nghe vậy thì trong lòng chấn động một cái, chợt nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, hẳn sẽ nghe lời chị cả của hắn sao?

Hà Tùng Nhân cong cong môi cười lạnh, lần này Lâm Hương Giang không bị đuổi cũng không được rồi.

Hà Tuấn Khoa im lặng một lúc, ánh mắt u ám lướt qua bàn tay còn đang băng bó của Lâm Hương Giang, ngữ điệu bình thản nói với cô: “Cô không cần phải quan tâm đến dự án núi Đồng Nguyên, trước mắt hãy cùng những.

người khác làm dự án khác đi”

Hắn tiếp nhìn thẳng Hà Tùng Nhân, giọng lạnh đi mấy phần: “Cháu thân là trưởng phòng phòng thiết kế, xảy ra chuyện thế này thì cháu cũng cố trách nhiệm, cháu cũng không cần ngồi vị trí trưởng phòng này nữa, đến phòng, hậu cần báo cáo, biết rõ ràng quy định của công ty rồi nói sau”

Sắc mặt Hà Tùng Nhân trầm xuống, cho nên hắn ta đã bị xuống chức rồi sao?

Lâm Hương Giang còn sững sờ nhìn Hà Tuấn Khoa, hãn không đuổi cô sao?

Kết quả như vậy không phải là mong muốn của Hà Hàm Bội, chị ta lập tức mở miệng: “Tuấn Khoa…

Hà Tuấn Khoa đột nhiên đứng lên: “Được rồi, chuyện này đến đây chấm dứt, bây giờ tôi phải đi gặp khách hàng quan trọng, mọi người có thể đi về làm việc rồi” Hắn nói xong thì thông báo thư ký cùng hắn đi ra ngoài.

Lời nói của Hà Hàm Bội bị cắt ngang, trong lòng chị ta như tóe ra lửa, vậy mà hẳn lại bảo vệ Lâm Hương Giang như thết Hà Tuấn Khoa vừa đi, Lâm Hương Giang cũng chuẩn bị đi về làm việc, nhưng Hà Hàm Bội lại gọi cô: “Cô đi theo tôi!”

Lâm Hương Giang nhìn khí thế hung hăng của chị ta, trong lòng có chút thấp thỏm, chị cả tìm cô trực tiếp ngả bài sao?

Cô hít sâu một hơi, mặc dù rất không muốn đối mặt với chị ta, nhưng cô không thế không đi.

Hà Tùng Nhân nhìn có chút hả hê nói: “Xem kìa, tôi đã nói từ sớm rồi, bảo cô rời khỏi chú tôi mà cô lại không nghe, bây giờ nếm mùi được đau khổ rồi chứ gì.”

Lâm Hương Giang lười để ý đến hắn ta, bước nhanh đuổi theo Hà Hàm Bội.

Cô đến phòng làm việc phó tổng giám đốc của Hà Hàm Bội.

Hà Hàm Bội ngồi trên ghế làm việc, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nói ngay vào điểm chính: “Nói đi, cô muốn thế nào mới chịu rời khỏi Tuấn Khoa? Gô ra cái giá đi”

Lâm Hương Giang còn tưởng rằng Hà Hàm Bội kêu cô tới là muốn khiển trách cô, sau đó ép cô và Hà Tuấn Khoa ly dị, không nghĩ tới là chị ta lấy tiền để đuổi cô.

Cô cười nhạt, giọng nói pha chút đùa cợt: “Mấy người có tiền chỉ thích dùng cách này đuổi người sao?”

“Chẳng lẽ cô không phải là vì tiền mới lấy Tuấn Khoa sao?” Trong đôi mắt lạnh lẽo của Hà Hàm Bội tràn đầy sự khinh thường.

Lâm Hương Giang không khỏi buồn cười hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải rời khỏi anh ấy?”

Giọng điệu của Hà Hàm Bội trở nên bén nhọn: “Nếu không cô cho rãng lấy điều kiện của cô mà xứng với nó sao?” Chị ta dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Cũng bởi vì cô, nó và Tùng Nhân mới ra tay đánh nhau, gây ầm ï ở nhà họ Hà, chuyện này nếu như truyền đi, mặt mũi của nhà họ Hà biết đế ở đâu? Người khác sẽ chê cười nó như thế nào?”

Nói cho cùng Hà Hàm Bội vẫn vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, chị ta nhìn Hà Tuấn Khoa lớn lên, chưa bao giờ thấy hắn nóng nảy như vậy, chớ nói chỉ là vì người phụ nữ nào đó mà ra tay đánh nhau, còn là đánh cháu ruột của mình nữa!

Chỉ có thể nói Lâm Hương Giang này chính là kẻ gieo họa, cô sẽ phá hủy Hà Tuấn Khoa Sao chị ta có thể trơ mắt nhìn đứa em trai mình dốc lòng bồi dưỡng bị hủy ở trên tay một người phụ nữ!

“Phó tổng giám đốc Hà, tại sao Tuấn Khoa lại ra tay đánh Hà Tùng Nhân, không phải chị đã xem qua video trích xuất từ camera rồi sao? Không có người đàn ông nào có thể chịu đựng việc vợ mình bị một người đàn ông khác.

ức hiếp, cho dù là quan hệ máu mủ.” Cô chỉ không rõ, Hà Hàm Bội nhìn như người hiểu chuyện, nhưng sao lại có thành kiến với cô lớn như vậy?

Hà Hàm Bội cười lạnh một tiếng: “Được, trước tiên không nói chuyện này, năm năm trước cô và Tùng Nhân ở chung một chỗ cũng là vì tiền đúng không? Còn bắt nó chữa bệnh nặng cho ba cô, kết quả cô lại phản bội nó ngay trên lễ thành hôn, cô nói xem, người phụ nữ như cô, nhà họ Hà chúng tôi làm sao có thể chứa chấp!”

Nghe chị ta nhắc tới ba, sắc mặt của Lâm Hương Giang lập tức trầm xuống: “Những chuyện này là bà Liễu nói với chị hay là chị tìm người điều tra tôi?”

Cô đã hiểu tại sao Hà Hàm Bội lại bài xích cô như vậy rồi, quá khứ không mấy tốt đẹp của cô làm cho Hà Hàm Bội tưởng rằng cô tiếp cận Hà Tuấn Khoa là có tính toán.

“Cô không cần biết chuyện này” Hà Hàm Bội lạnh lùng nói


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.