Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 403




Chương 403: Đừng tha thứ cho anh ta

Lâm Hương Giang chăm sóc cậu con trai của mình trong phòng cả ngày lẫn đêm đăng đẳng ba ngày trời, cuối cùng cậu bé cũng mở mắt và tỉnh dậy.

“Mẹ ơi, con đau…” Cậu bé bình thường trông khá mạnh mẽ, nhưng bây giờ ngay từ lúc nhìn thấy mẹ, cậu chỉ muốn được mẹ yêu thương nhiều hơn.

“Đau ở đâu? Có phải vết thương không?

Đừng nhúc nhích, mẹ gọi bác sĩ đến xem cho con.’ Lâm Hương Giang quá căng thẳng.

“Không, chỉ hơi đau thôi ạ, không đau lắm: “Làm sao nó có thể như vậy được? Để bác sĩ xem một chút vẫn tốt hơn.”

“Mẹ ơi, mẹ đừng đi, lúc này con chỉ muốn nhìn mẹ thôi” Lâm Thanh Dương hiếm khi làm nũng với cô.

Lâm Hương Giang trong lòng mềm nhũn: “Thôi, mẹ không rời đi, mẹ sẽ ở đây cùng con. Nếu như con cảm thấy có chỗ nào.

không thoải mái thì nhất định phải nói cho mẹ biết.”

Lâm Thanh Dương gật đầu, và sau đó hỏi: “Mẹ, mẹ đã đem tiền chuộc tới cứu con sao?”

“À… là mẹ và cả ba con nữa, tiền chuộc ba của con trả đó.”

“Là cặn bã ba ba sao? Ông ấy thực sự đến để cứu con sao?” Lâm Thanh Dương không thể tin được, rõ ràng là ông ấy nói không cần mình đứa con trai này, sau này ông ấy sẽ có những đứa con khác.

Lâm Hương Giang trả lời một lần nữa: “Ừ.”

“Hừm, cho dù ông ấy cứu con đi chăng nữa thì con cũng không tha thứ cho ông ấy”

Cậu bé cố vênh khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Tại sao?” Lâm Hương Giang khó hiểu hỏi.

“Ông ta đã phản bội mẹ rồi kết hôn với một người phụ nữ khác cho nên không thể được tha thứ”

Lâm Hương Giang thấy rõ rằng cậu bé nghe tin ba đã cứu mình thì cảm giác trong mắt bé có chút thay đổi, thăng bé chắc là rất muốn tha thứ cho ba, nhưng…

Tuy rằng ngoài miệng bọn họ nói rằng cắt đứt mối quan hệ nhưng cũng sẽ không làm thay đổi mối quan hệ giữa cha con giữa bọn họ, họ không cần phải quay lưng lại với nhau chỉ vì cô.

Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến việc sau này Hà Tuấn Khoa và An Thu Huyền sẽ kết hôn với nhau và họ sẽ có con trong tương lai, Thanh Dương đi theo anh ta cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

Chi bằng cứ như thế này đi, con trai ở bên cạnh mình thế này mới an tâm được.

“Được, vậy thì chúng ta không tha thứ cho anh ta nữa” Cô nắm tay con trai rồi mỉm cười.

“Nhóc con… Con có phải là vô ơn quá rồi không?” Hà Tuấn Khoa lúc này mới xuất hiện ở cửa.

Anh đã nghe thấy những gì hai mẹ con nói, bước tới với gương mặt không biểu cảm.

Lâm Hương Giang nhìn lại anh, mấy ngày nay anh cũng ở trong bệnh viện, chẳng qua là đợi đến lúc không quá bận mới đến gặp con.

“Tôi nghe mẹ nói, lần này đúng là ông đã cứu tôi, nhưng mà ông đừng nghĩ rằng tôi sẽ nhận ông là cha, còn có tiền mà ông đưa, tôi sẽ trả lại cho ông. Chúng ta không nợ ông.”

Hà Tuấn Khoa vừa đến liền nghe thấy những lời nói của con trai mình, điều này thực sự khiến anh rất buồn.

“150 tỷ, Con có thể trả lại ba nhiều như vậy không?” Anh ta chế nhạo.

*Tôi…cho dù tôi không có thì cũng sẽ mượn để trả lại cho ông. Tôi vay của cậu, cậu ấy chắc chắn sẽ có.”

Không thể phủ nhận rằng, việc hỏi mượn Nguyễn Cao Cường với giá 150 tỷ là điều dễ dàng.

Hà Tuấn Khoa nheo mắt lại, đúng là đồ nhóc con vô lương tâm!

“Con nói con muốn trả lại thì ba nhất định phải lấy sao? Khoản tiền này là hai người nên nợ ba” Anh chỉ muốn bọn họ không rõ ràng rõ bọn họ.

“Nếu như ông đã nói vậy thì chúng tôi sẽ không trả lại, ông muốn như thế nào?” Lâm Thanh Dương không còn sợ hãi nữa.

Khuôn mặt đẹp trai của Hà Tuấn Khoa chìm xuống, nếu như không nhóc con này còn đang bị thương thì anh nhất định sẽ đánh nó.

“Hừ, con mới tỉnh lại, đừng nói nhiều như vậy, cẩn thận vết thương” Lâm Hương Giang kịp thời ngăn cản hai cha con, cãi vã như vậy thì không biết đến khi nào mới xong.

“Mẹ, con đói” Lâm Thanh Dương đáng thương nói.

“Mẹ sẽ đi mua đồ ăn về cho con.”

“Được rồi, con muốn ăn đầu sư tử om, vịt om sấu, cá kho tộ…” Cậu bé nói liền mấy món.

Lâm Hương Giang dở khóc dở cười điểm nhẹ lên đầu cậu nhóc: “Trên người con còn đang có thương tích nên không ăn được hương vị nặng. Mẹ sẽ gọi một bữa ăn dinh dưỡng cho con trong nhà ăn bệnh viện.”

“Hả? Bữa ăn dinh dưỡng? Không phải là không ngon sao?” Cái miệng của một người ăn uống luôn rất gian xảo.

“Cái mà con đang cần bây giờ chính là dinh dưỡng. Không thể yêu cầu cái gì mà ngon hay không ngon, ai cho phép con há ăn như vậy? Đã đến lúc phải thay đổi không thì không biết ngày nào đó con sẽ bị người ta bán chỉ vì miếng ăn mất.’ Cô nhéo mũi cậu bé.

Lâm Thanh Dương ngậm miệng, tỏ vẻ bất lực: “Thôi, ăn bữa ăn dinh dưỡng thì ăn dinh dưỡng đi, mẹ đừng có dọa con.”

Lâm Hương Giang nhìn thấy như vậy thì dở khóc dở cười, Lâm Hương Giang đứng dậy đi tìm đồ ăn cho nhóc.

Liếc nhìn Hà Tuấn Khoa một cái, bỏ họ hai cha con lại với nhau liệu sẽ có chuyện gì xảy ra không nhỉ?

Khi cô quay lại thì Hà Tuấn Khoa đã rời đi, nói rằng có việc gấp cần giải quyết.

Vậy là, anh chỉ dành chút thời gian rảnh rỗi để đến thăm con trai của mình?

Cô nhàn nhạt nhếch môi, nếu không thì cô còn mong anh có thể ở bên con trai cô bao lâu?

Dù gì anh ấy cũng là một người đàn ông đã có gia đình, giữ khoảng cách với họ cũng là chuyện nên làm.

Lâm Hương Giang ở với con trai thêm một ngày, lần này thì con trai đã ngủ say, nhìn khuôn mặt giống Hà Tuấn Khoa, nhất thời không nói được lời nào.

Không cần biết gì hết, chỉ cần con trai ở bên thì cái gì cũng không cần nghĩ đến. đừ Cô khẽ thở dài, bước ra khỏi tiểu khu gọi điện cho Nguyễn Cao Cường, tiền vẫn phải trả.

Sau đó Nguyễn Cao Cường mới biết rằng Lâm Thanh Dương đang gặp rắc rối, và không thể không mảng mỏ: “Làm sao bây giờ em mới chịu nói với anh về một vấn đề nghiêm trọng như vậy?”

“Lúc đó thời gian cấp bách, em phải nhờ Hà Tuấn Khoa rút tiền cứu người. Bây giờ đứa nhỏ được cứu về rồi, cũng coi như là trong cái rủi có cái may.” Cô không dám nói chuyện Lâm Thanh Dương bị thương nặng như thế nào.

Nguyễn Cao Cường hít một hơi thật sâu: “Thật may là Thanh Dương không sao…

Đừng lo lắng về chuyện tiền bạc. Ngày mai anh sẽ giúp em trả lại tiền khi tôi đến gặp.

Thanh Dương. Chúng ta có thể vay mượn của bất cứ ai chứ không thể nợ Hà Tuấn Khoat “Rố ràng, anh ấy không quá chào đón Hà Tuấn Khoa.

“Được…

Gọi xong, cô liếc nhìn màn đêm ảm đạm ngoài cửa sổ, lo lắng con trai đang ở trong phòng một mình, cô xoay người định đi về, đột nhiên đụng phải một bức tường thành kiên cố bằng xương bằng thịt.

“AI” Cô giật mình, vô thức đẩy đối phương ra, nhưng đối phương không hề động đậy, cô chỉ có thể lùi lại.

Ánh sáng của hành lang chiếu vào người đàn ông trông giống như một con dao ba chiều, và đôi mắt chim ưng của anh ta đang nhìn chằm chằm vào cô.

“Anh… anh làm gì ở đây? Muốn hù chết người sao?” Lâm Hương Giang quở trách, tim cô hơi chút đập loạn, cô thật sự bị anh làm cho sợ hãi.

‘Vẻ mặt Hà Tuấn Khoa không có gì thay đổi, anh chỉ nhìn thẳng vào cô như vậy, trầm giọng nói: “Tôi đã nói là không cần đền đáp, tại sao còn hỏi Nguyễn Cao Cường?”

Lâm Hương Giang nhíu mày: “Anh đang nghe lén điện thoại của tôi?” Không biết xấu hổ hay sao?

“Trả lời câu hỏi của tôi.” Anh hỏi mà không chút ngần ngại.

“Anh nói không cần phải trả đó là việc.

của anh, cần phải trả nó thì lại là việc của chúng tôi, chúng tôi không muốn nợ anh.”

giọng điệu trở nên rất nặng nề: “Nó cũng là con trai của tôi, tôi đem tiền đi cứu nó cũng là chuyện của tôi, không có chuyện gì phải nợ hay không nợ.”

“Dù anh nói vậy nhưng… tôi vẫn không muốn nợ anh” Lời nói của cô vừa nói xong, cô liền quay đầu bước đi.

Cánh tay cô bị anh siết chặt, cứng rắn kéo cô qua đối mặt với anh!

“Anh làm gì vậy? Buông ra!” Sự đụng chạm của anh khiến cô cự tuyệt càng nhiều hơn.

Anh không còn cách nào khác, đành ôm vai nhìn cô chăm chằm rồi đột nhiên nói: “Khi nào vết thương của Thanh Dương đỡ hơn, em có thế đưa thằng bé về nhà họ Hài!”

Lâm Hương Giang nghe xong thì sững sờ, cho rằng cô nghe nhầm, cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt quá đỗi tuấn tú của người đàn ông, một lúc sau mới bật cười một tiếng rồi nói: “Anh… anh nói cái gì? Tôi không nghe rõ.”

“Tôi nói, chờ khi vết thương của nó lành, em cùng nó hãy trở về bên cạnh tôi” Anh từng chữ từng câu nói, rất rõ ràng.

Lâm Hương Giang lại sững sờ, không nói lời nào đối mặt với anh.

Một lúc sau, cô đột nhiên phá lên cười, như thể nghe thấy một câu chuyện cười hài hước nào đó: “Anh điên hay là tôi điên vậy?

Sao anh lại nói nhảm vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.