Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 336




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 336: Thằng bất tài, mày định làm gì?

Cổ Sa đi theo Nguyễn Cao Khải đến phòng bệnh, nhìn thấy khuôn mặt Lâm Hương Giang nhợt nhạt đang nằm trên giường bệnh, dáng vẻ yếu ớt.

Nguyễn Cao Khải còn chưa kịp nói gì, bà ta đã sốt ruột hỏi: “Bác sĩ, Ánh sao rồi? Vết thương có nghiêm trọng không?”

“Cô ấy… Bác sĩ liếc nhìn Hà Tuấn Khoa, nghĩ đến lời dặn dò vừa rồi của anh, nên đã trả lời: “Cô Ánh bị chém một đao, dẫn đến tổn thương nội tạng, hơn nữa lại mất nhiều máu nên trong chốc lát không thể tỉnh lại, nhưng đã qua cơn nguy hiểm”

Khi Cổ Sa nghe thấy lời nói của bác sĩ bảo rằng tuy cô không thể tỉnh lại nhanh chóng nhưng đã qua cơn nguy hiểm, như vậy cũng đủ rồi.

“Ôi, Ánh đáng thương của tôi…Kẻ độc ác nào lại nỡ làm con bị thương, thật là đáng giận..” Cổ Sa nhỏ vài giọt nước mắt làm màu, tỏ vẻ đau lòng.

“Chủ tịch Khải ,Ánh cần yên tĩnh, nếu hai người đã thăm bệnh xong thì về đi” Hà Tuấn Khoa nói.

Nguyễn Cao Khải không biết phải nói gì hơn. Nhíu đôi mày nặng tâm tư ra khỏi phòng bệnh.

Ngoài phòng bệnh Cổ Sa cầm tay bác sĩ khẩn cầu : “Mong bác sĩ hãy chữa trị thật tốt, con bé bôn ba vất vả bên ngoài đã nhà không lâu, lại gặp phải kẻ bắt “Xin yên tâm, Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.

Cổ Sa nghe vậy ánh mắt lóe lên: “Con bé…con bé không thể nhanh chóng tỉnh lại thật sao?”

“Đúng vậy, vết thương của cô ấy rất nặng”

Mặt Hà Tuấn Khoa chẳng có biểu cảm gì, lạnh nhạt nói: “Ánh là vị hôn thê của tôi, chăm sóc cô ấy là trách nhiệm của tôi “

Cổ Sa nhìn anh cười nhạt rồi đi theo Nguyễn Cao Khải Hà Tuấn Khoa nhìn bóng lưng bà ta rời đi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, phòng bệnh chỉ có Hà Tuấn Khoa, Lâm Hương.

Giang lúc này mới mở mắt ra.

“Thế nào? Anh cảm thấy được bà mẹ kế của em có gì đáng nghỉ không?” Lâm Hương Giang giả vờ hôn mê, cho nên cô đã nghe thấy tất cả những lời nói của Cổ Sa.

“Trước mắt thì bà ta là đối tượng tình nghỉ lớn nhất” Hà Tuấn Khoa nói Lâm Hương Giang mấp máy môi không phát ra tiếng, thực ra cô cũng biết chính bà ta đã cản anh hai không để anh ngồi lên vị trí gia chủ.

Cho nên nếu thật sự là bọn họ thuê sát thủ đến giết cô thì cũng không hề kỳ lạ, dù sao người nhà họ Nguyễn kể từ đời ông nội cô đã nổi tiếng tàn nhẫn.

Chẳng qua hiện tại không có chứng cớ buộc tội Nguyễn Cao Ngạo thuê người giết cô.

Nguyễn Cao Cường thấy bất thường liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì 2”

Đào Hương Vi nhìn anh ta, muốn nói lại thôi, trên người anh đang bị thương, cũng không biết nghe thấy tin này có chịu nổi hay không?

Nguyễn Cao Cường không hỏi nữa mà nhìn chăm chäm cô đợi cô nói ra.

Một hồi lâu, cô ta mới chần chờ nói: “Cao Ánh…cô ấy bị thương”

Nghe vậy lông mày của Nguyễn Cao Cường nhíu chặt: “Sao lại thế này? Sao nó lại bị thương?”

“Nghe nói lúc tan tầm gặp phải kẻ bắt cóc, bị đâm một đao, bây giờ còn ở bệnh. viện năm hôn mê bất tỉnh, nhưng đã qua cơn nguy hiểm rồi” Cô ta đã đến bệnh viện thăm Lâm Hương Giang.

“Đáng ghét” Lồng ngực anh ta bừng bừng lửa giận, nằm đấm hung hăng nện vào bàn trà, nhưng lập tức anh ta phải bưng lấy.

ngực rên rẩm, động tác này đã đụng đến miệng vết thương rồi.

“Anh bình tĩnh một chút!” Đào Hương Vi thấy băng vải quanh ngực anh ta sấm máu, không khỏi hết hồn.

“Anh hiện tại đã đủ bình tĩnh rồi” Nếu không phải anh ta bây giờ đang thương tích đầy mình, vả lại đây cũng không phải lời điểm lộ mặt, anh ta cũng không việc gì phải trốn tránh ở đây.

Chắc chẳn do tên khốn nạn Nguyễn Cao Ngạo làm.

“Anh có biết là ai làm Ánh bị thương không?” Đào Hương Vi nhíu mày,cô có thể cảm nhận được sát ý trên người anh.

Anh hòa hoãn cảm xúc: “Việc này không liên quan đến em, em không phải hỏi nhiều.”

Đào Hương Vi thật muốn lấy gối đầu đập anh. Cứ làm như cô muốn can dự vào chuyện của bọn họ lắm vậy.

Nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Cao Khải sau khi từ bệnh viện trở về trực tiếp trở về phòng nằm, xem ra bị đả kích không nhẹ.

Cổ Sa và Nguyễn Cao Ngạo vào phòng nhìn ông.

Nguyễn Cao Khải năm quay lưng về phía bọn họ, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

“Bố, con và thắng Ngạo đến thăm , bố có khỏe không?” Cổ Sa nói.

*Đi ra ngoài” Nguyễn Cao Khải đang quạo, không muốn gặp ai cả.

“Bố, con và Ngạo đến là muốn thương lượng với bố chuyện quản lý tập đoàn” Bà ta trao đổi ánh mắt với con trai Nguyễn Cao Khải ngồi phắt dậy,đôi mắt già nua trợn trừng nhìn bọn họ: “Chuyện này tôi sẽ sắp xếp, không cần hai người đến hỏi”

“Bố, hiện giờ thăng Cường thì mất tích, ánh thì bị thương hôn mê, trừ Ngạo ra, còn có ai có tư cách quản lý tập đoàn?” Cổ Sa không hiểu nổi, sao lão già lại không thích con của mình?

Nguyễn Cao Khải nhìn lướt qua Nguyễn Cao Ngạo đang ngồi trên xe lăn không nói câu gì: “Chẳng lẽ tôi không được sao? Nếu không thì, thăng Diệp cũng được, dù sao cũng không phải nó là được”

“Bố? Bố, đã đến tầm tuổi này rồi..”

“Tâm tuổi này thì sao? Cũng không phải là tuổi già đãng trí, không làm được trò trống gì” Ông ta ghét nhất có người nói mình già.

Cổ Sa thở phì phò, thiếu chút nữa nhịn không được mà đánh cho ông già ngất xỉu.

“Bố, thằng Ngạo thua kém ở điểm nào?

Vì sao bố không chịu cho nó một cơ hội?”

“Không phải tôi không cho nó cơ hội, mà nó không thể làm được việc này,hai người đi đi, tôi không muốn nghe mấy lời thừa thãi nữa”

“Ông nội, lần này ông không muốn cho cháu cơ hội cũng không được” Rốt cuộc thì Nguyễn Cao Ngạo cũng lên tiếng, trong tay hăn cầm một khẩu súng ngắn chĩa về hướng đầu ông nội.

Đồng tử Nguyễn Cao Khải co rút lại, vùa thấy không dám tin vừa tức giận nhìn chăm chăm anh ta, sẵng giọng nói: “Thãng bất tài, mày định làm gì?”

*Ông nội, cháu vốn chỉ muốn nói chuyện với ông thôi, nếu ông không muốn, thì cháu đành dùng ít thủ đoạn vậy” Nửa khuôn mặt của Nguyễn Cao Ngạo chìm trong bóng tối, trên người tỏ ra lạnh lẽ Hãn tiếp tục nói: “Đúng rồi, còn nữa, cháu đã nắm nhà họ Nguyễn trong tay rồi , tốt nhất ông nên làm theo lời cháu đi, bằng không…nếu bệnh của cháu tái phát, cũng không biết có gây ra chuyện gì thương tổn đến ông không nữa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.