Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 315




Chương 315: Ai chọc em?

Lâm Hương Giang vừa quay lại công việc thí nghiệm vừa nghĩ tới mấy lời của Edward, dù đã sớm biết vấn đề của mình vẫn chưa có cách nào hoàn toàn chữa trị nhưng trong lòng không khỏi có chút hụt hãng.

Điện thoại trên bàn chợt rung lên, màn hình thông báo Đào Hương Vi gọi tới.

Sao đột nhiên cô ta lại gọi tới? Chẳng lẽ người quản lý cô giới thiệu lần này vẫn không hợp ý?

Cầm điện thoại kéo nút nhận: “Alo, sao thế Hương.

“Cao Ánh, tôi ký hợp đồng rồi, bây giờ chị Kiều là quản lý của tôi”

Lâm Hương Giang vừa nghe thấy cũng vui mừng thay cô ta: “Vậy thì tốt quá, chúc mừng côi”

“Chúc mừng gì chứ, tôi còn phải cảm ơn cô mà, nếu không nhờ cô thì tôi cũng không có cơ hội làm quen với chị Kiều.”

“Là cô có tài diễn xuất, tôi chỉ không muốn một nhân tài như cô bị mai một. Vậy cố gắng nhé, chúc cô sớm ngày nổi tiếng.”

Lâm Hương Giang cười nói.

“Nói đến chuyện nổi tiếng thì vẫn còn sớm lắm, chị Kiều đăng ký lớp học diễn xuất bổ túc trong vòng một năm cho tôi”

“Vậy sao? Vậy cũng tốt, sắp xếp vậy cũng không tệ.” Lâm Hương Giang đột nhiên nghĩ đến cô bạn thân Kiều Liên cũng đang du học ngành thiết kế áo cưới, đã lâu không gặp.

khiến cô rất nhớ cô bạn này!

“Cao Ánh, tôi vẫn phải cảm ơn cô một tiếng, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này” Đào.

Hương Vi chưa từng nghĩ tới mình có thể biến sở thích thành công việc kiếm sống.

“Đừng khách sáo nữa, nếu khôi không dám nhận cô là bạn nữa đâu”

Đào Hương Vi vội vàng nói: “Được vậy tôi không nói nữa, lần sau mời cô ăn bữa nhé!”

“Được, đến lúc đó gọi cả Mai Nhi đến nữa.

“Không thành vấn đề”

Lâm Hương Giang đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, hỏi: “Chuyện này cô không nói với anh ấy sao?”

Đào Hương Vi yên lặng giây lát mới trả lời: “Chuyện của tôi không cần nói với anh ta, đây là đường do tôi chọn, không liên quan gì đến anh ta hết”

Nghe giọng điệu của cô ta, có vẻ đã có chút hiểu lầm gì đó với Nguyễn Cao Cường.

Lâm Hương Giang ngược lại hy vọng có thể tháo bỏ hiểu lầm giữa hai người, nhưng chuyện cô là người mở đường cho Đào Hương Vi trở thành diễn viên đã đủ khiến Nguyễn Cao Cường tức giận, chỉ sợ cô càng nhúng tay vào chuyện của họ thì ngay cả người em gái này anh ta cũng không muốn nhận nữa.

Đành cố hết sức nói tốt giúp anh mình: “Thật ra anh tôi cũng không phải người vô tâm như vậy, anh ấy…”

“Cao Ánh, tôi còn có việc, cúp trước nhé, rảnh rỗi sẽ hẹn cô ăn cơm.” Đào Hương Vi lại không muốn nghe bất kỳ chuyện gì liên quan đến Nguyễn Cao Cường, chủ động cúp điện thoại.

Lâm Hương Giang nghe tiếng tút tút không ngừng vang lên, cúi đầu nhìn màn hình, thở dài một tiếng, cảm giác so với Nguyễn Cao Cường, Đào Hương Vi còn cứng đầu hơn.

Gần đến giờ tan tầm, Lâm Hương Giang đến công ty Hà Tuấn Khoa.

Nếu không phải đã đồng ý ăn cơm với anh, cô sẽ không bỏ ngang thí nghiệm mà chạy tới đây.

Vì anh đã dặn dò trước, nên khi cô tới, lễ tân liền hướng dẫn cô thang máy ở đâu, đi đến tầng nào.

Lâm Hương Giang thuận lợi vào thang máy đi lên, đình một tiếng thang máy mở cửa, cô bước ra ngoài.

Đang muốn nhìn xem đi hướng nào, một bóng người bước tới, dáng vẻ như muốn đến chỗ thang máy để xuống tầng. .

Cô không nhìn kỹ đối phương, theo bản năng đứng sang bên cạnh, nhưng người nọ lại đứng trước mặt cô, dùng thanh âm vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ gọi tên cô: “Lâm Hương Giang.”

Cô ngẩng đầu nhìn người nọ, đột nhiên giật mình.

Có lẽ là anh đã thay đổi, hoặc là đã lâu không gặp, rõ ràng là cô biết người đàn ông này nhưng một cảm giác xa lạ lại không ngừng dâng lên.

“Sao vậy? Không nhận ra tôi sao?” Hà Tùng Nhân thấy cô vẫn nhìn chăm chãm mình mà không nói lời nào, không kiềm được mỉm cười nói.

Cô chưa kịp mở miệng, anh lại tiếp tục nói: “Cũng đúng, đã hai năm không gặp, cô chắc không nhận ra, tôi cũng chút thì không nhận ra cô.” anh quan sát cô từ trên xuống dưới, cười như không cười nói: “Dù sao bây giờ cô cũng không còn là Lâm Hương Giang mà đã là cô chủ của nhà họ Nguyễn.”

Hà Tùng Nhân vừa nói vừa nở nụ cười, dáng vẻ cũng thành thục hơn trước rất nhiều, trên người khoác âu phục chân mang giày da †ay cầm văn kiện, quả thật là dáng vẻ của phần tử tri thức tinh anh.

Ánh mắt của anh không ngừng tìm tòi trên người cô, đáy mắt xẹt qua chút kinh ngạc, không nghĩ tới đã hai năm, lại trải qua một vụ tai nạn mà cô nhìn vẫn như xưa.

Không, cô bây giờ khí chất hơn trước, nghe nói bây giờ cô là nhà sáng chế nước hoa, cũng có chút danh tiếng trong giới.

Lâm Hương Giang không ngờ sẽ đụng phải anh, cô ngược lại đã xém quên mất còn một người như vậy trên đời.

Những ân oán trước kia cũng theo chuyện mẹ anh nhập viện tâm thần mà đã sớm qua đi.

Giữa bọn họ bây giờ cùng lắm thì chỉ có thể coi là người lạ quen thuộc, đến cả làm bạn cũng không thể.

Lâm Hương Giang hơi gật đầu, đơn giản nói: “Chào.”

Hà Tùng Nhân híp mắt: “Xa lạ như vậy?

Chẳng lẽ cô không nhớ tôi?”

Cô thật sự hy vọng mình không nhớ người này thật, nhưng tiếc là loại chuyện mất trí nhớ này lại không xảy ra trên người cô.

“Tôi tới tìm tổng giám đốc của anh” Cô không nói gì thêm, trực tiếp bước qua người anh, đi thẳng, Hà Tùng Nhân cũng không cản cô, chỉ nói: “Lâm Hương Giang, cô không nhớ người bạn trai cũ là tôi sao?”

Lâm Hương Giang dừng bước, xem ra cô không nói gì thì anh sẽ không để yên cho cô đi.

Cô quay đầu nhìn anh, tỏ vẻ lịch sự: “Chẳng cô gái nào muốn nhớ tới một nhân vật như là bạn trai cũ đâu. Với lại, anh cũng biết tôi bây giờ là Nguyễn Cao Ánh, không phải Lâm Hương Giang anh biết, sau này không cần làm mấy chuyện như ôn lại tình xưa này đâu, nếu người khác hiểu lầm thì không hay chút nào”

Dứt lời, cô cũng không quản anh nói thêm gì nữa, bèn cất bước đi thẳng.

Hà Tùng Nhân vẫn đứng chỗ cũ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.

Nguyễn Cao Ánh? Cô chủ nhà họ Nguyễn cái gì chứ, ai tin?

Không muốn nhận người bạn trai cũ là anh đây? Chỉ sợ không đến phiên cô lựa chọn, sớm muộn cũng có ngày nhà họ Hạ là của anh mà cô cũng là của anh.

Vừa tới đã gặp tên bạn trai cũ cặn bã khiến tâm tình của Lâm Hương Giang bị ảnh hướng, gõ cửa phòng tổng giám đốc, đi vào, vẻ mặt khó coi.

Hà Tuấn Khoa vẫn đang xử lý công việc, chưa thể tan làm sớm như vậy.

Thấy sắc mặt cô không tốt bèn buông cây bút trong tay, đôi mắt đen thắm chăm chú nhìn cô, thấp giọng: “Lại đây”

Lâm Hương Giang đứng im không nhúc nhích, bĩu môi nói: “Bảo tôi đến ăn cơm với anh, vậy mà giờ anh lại tăng ca, giốn mặt tôi đấy à?

“Chỉ là vài tài liệu cần giải quyết gấp, một tiếng là xong rồi, để em chờ một lát nên em bực bội sao?” anh nhìn cô.

*Ö.. Vậy anh làm việc đi, tôi không bực gì đâu”

“Lại đây” anh ngồi trên ghế da, mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu, trời sinh đã mang theo khí thế bức người.

Lâm Hương Giang lưỡng lự mãi cuối cùng cũng bước tới: “Làm gì… A..”

Vừa đi đến trước mặt anh, anh đột nhiên vươn tay kéo cô ngồi trên chân mình, hai tay ôm lấy cô, cúi đầu cạnh má cô khiến hơi thở ấm áp không ngừng quấn quýt bên tai cô: “Sao lại khó chịu? Ai chọc em?”

“Không có, không có ai chọc em h “Bớt bịa chuyện qua loa trước mặt anh”

Đôi mắt sắc bén của anh khóa chặt từng biến hóa trên mặt cô.

“Em..” Cô dừng đôi chút, tùy tiện nói: “Em vừa rồi đụng phải Hà Tùng Nhân ngoài kia”

“Cho nên? Là anh khiến em bực bội? anh làm khó em?” Hà Tuấn Khoa hỏi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.