Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 298




Chương 298: Nếu còn thô lỗ như vậy thì lần sau không cho phép anh đụng vào em

Hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông bao phủ lấy cô, cô không biết phải trốn đi đâu Cơ thể cô trở nên nhẹ bẩn, bị anh ôm lên.

Anh quay người lại, trực tiếp ôm cô đến bên cạnh chiếc ghế trên bãi cát dài.

Sau khi để cô nằm xuống thì cơ thể rắn chắc của anh cũng đã áp xuống.

Lâm Hương Giang hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ nằm lấy gốc áo sơ mi trên vai hắn, hai má ửng đỏ, rõ ràng cô đã bị anh làm cho dao động, nhưng vẫn còn một chút tỉnh táo, cô khẩn trương đẩy anh ra.

“Đừng như vậy… Hiện tại không được…”

Cơ thể người đàn ông giống như một sợi dây bị kéo căng, căng đến vô cùng lợi hại, làm sao anh có thể dừng vào lúc này?

Môi mỏng nóng bỏng kề sát bên tai cô, giọng nam vô cùng khàn khàn: “Đừng khẩn trương, ở đây chỉ có anh và em…”

Lâm Hương Giang không thể khống chế nhịp tim của mình, nó đập vô cùng nhanh.

Cô xấu hổ quay đi, vẫn đẩy vai hẳn: “Như vậy cũng không được… Em không muốn có bất cứ việc gì ngoài ý muốn”

Anh nên hiểu rõ việc ngoài ý muốn mà cô nói là cái gì Cô đã nói nếu ở bên cạnh anh thì sẽ không sinh thêm con nữa.

Hà Tuấn Khoa nhìn cô một cách ảm đạm, giây tiếp theo anh lấy ra một đồ vật từ trong túi quần của bộ âu phục.

“Sẽ không có ngoài ý muốn, anh đã chuẩn bị tốt rồi.

Lúc này cô mới thấy rõ thứ anh cầm trên tay là một cái bao!

Anh đã chuẩn Cô lập tức không khách khí mà đấm vào ngực anh, tức giận trừng anh: “Hóa ra anh đã sớm có âm mưu, gạt em tới đây để thực hiện mưu đồ gây rối!”

Hãn bắt lấy tay cô, khuôn mặt tuấn tú có chút ủ rũ, giọng nói trầm ổn, từ tính “Người phụ nữ không có lương tâm, hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta, anh vì em mà chuẩn bị tốt, làm sao có thể nói là mưu đồ gây rối?”

Không đợi cô mở miệng, anh đã lập tức lấy bao đưa thẳng lên miệng, xé rách vỏ bao!

Lâm Hương Giang đỏ mặt nhìn anh: “Anh, anh..” Còn trực tiếp dùng miệng xé, mục đích đã rõ như vậy, không thể không làm!

Anh bất ngờ nắm lấy tay cô, dúi đồ vật vào trong tay cô: “Nào, giúp anh.”

Hơi thở của Lâm Hương Giang ngừng lại, cảm thấy đồ vật trong tay là một thứ nóng phỏng tay!

Vừa kinh ngạc vừa không rõ lý do nhìn thẳng hắn, giọng nói có chút run rẩy: “Giúp…

Giúp anh?”

Đôi lông mày đầy khí khái hào hùng khẽ nhướng lên: “Không muốn sao?”

Lâm Hương Giang cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi, loại chuyện như thế này sao cô có thể làm?

Chỉ muốn trả củ khoai lang bỏng tay này lại cho hẳn: “Em không…”

Anh đè lại tay cô: “Anh dạy em”

Lâm Hương Giang chỉ cảm thấy mình như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn, loại chuyện như vậy còn có thể dạy sao?

Phản xạ có điều kiện là từ chối: “Không… Ai lại muốn học cái này chứ! “Không sao đâu, rất đơn giản” Hắn không cho phép cô lùi bước.

Không phải là vấn đề đơn giản hay khó khăn, mà là cô căn bản không muốn học!

Thấy cô chuẩn bị chạy trốn, người đàn ông nắm lấy căm cô, nhìn thẳng vào mắt cô “Hương Giang, Em nói xem, em ở trước mặt mọi người hủy hôn, còn khiến anh mất hai năm để tìm em, em không muốn cho anh một chút bồi thường sao?”

Hắn vẫn cần một chút an ủi trong tình cảm của mình sao?

“Em có thể bù đắp cho anh, còn cái này thì bỏ đi” Cô cười gượng một tiếng.

Một người đàn ông ngày thường nhìn rất nghiêm trang, nhưng giờ phút này lại bắt đầu giở trò.

Vẫn ghé vào bên tai cô nói: “Những cái khác anh đều không cần, chỉ cần cái này thôi”

Không thể cho cô từ chối, nằm lấy tay cô: “Bây giờ anh sẽ dạy em”

Da đầu Lâm Hương Giang tê dại, bị anh lôi kéo..

©ô nghĩ mình nhất định là bị trúng tà rồi, nếu không thì sao lại có thể để anh chỉ dạy!

Đây là một quá trình mệt mỏi và kích thích dây thần kinh, đặc biệt là đối với Hà Tuấn Khoa.

Hơn nữa, cô vẫn là một người mới vào.

nghề, làm vài lần đều không thành công, thật vất vả mới mang vào được, sự kiên nhãn của anh cũng đã đạt đến giới hạn Trực tiếp đè cô lên cái ghế trên bãi biển, bị dây dưa đến cực điểm, anh giống như một mãnh thú hung hăng, muốn gặm cần sạch sẽ Cô…

Lâm Hương Giang không nghĩ tới anh sẽ điên cuồng như vậy, cô cảm thấy mình sắp chết chìm ở dưới thân của hẳn.

Khi pháo hoa được châm ngòi đến đỉnh điểm, cô nghe thấy người đàn ông nói nhỏ ở bên tai mình: “Hương Giang, mấy năm nay, anh rất nhớ em…”

Cô mở mắt ra nhìn người đàn ông đẹp trai và thâm trầm trước mặt, lần này tâm trí cô đã hoàn toàn vì anh mà bị hãm sâu.

Anh luôn không thỏa mãn, lúc nào cũng muốn cô, sau một lần thì anh ôm cô đi tắm cùng.

Sau đó lại ôm cô lên du thuyền cùng ăn cơm.

“Sao cứ ôm em làm gì? Em có thể tự đi”

Đôi tay của Lâm Hương Giang đang ôm cổ của người đàn ông, ngoài miệng nói như vậy nhưng lại không có ý định rời khỏi vòng tay của anh.

“Anh sợ bây giờ em đứng không vững”

Hà Tuấn Khoa không có ý trêu chọc.

Tuy rằng chỉ làm một lần, nhưng anh biết vừa rồi mình không kiềm chế được, có chút tàn nhẫn Gương mặt của Lâm Hương Giang đỏ bừng, liếc mắt nhìn hắn: “Nếu còn thô lỗ như: vậy thì lần sau không cho phép anh đụng vào eml”

“Xin lỗi, anh đối với em không thể kiềm chế được, anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng”

Sau khi tới nhà ăn, đặt cô ngồi trên ghế, ngón tay thon dài véo cäm cô, híp mắt nói: “Em đã khiến anh trở thành hòa thượng trong hai năm, em không được phép nói không cho anh đụng vào em.”

Lâm Hương Giang khẽ hừ một tiếng, cô không tin lời anh nói, đẩy ta anh ra: “Cho dù anh không có một người phụ nữ chính thức bên cạnh thì cũng không có nghĩa là anh không thể tìm được một người phụ nữ tạm thời để giải quyết nhu cầu sinh lý”

“Em nói là anh có thể tùy tiện tìm một người phụ nữ bên ngoài sao?” Anh hơi dừng lại, rồi nói tiếp theo: “Anh có thói quen sạch sẽ, không phải người phụ nữ của mình thì sẽ không có phản ứng”

Lời nói của người đàn ông thật sự rất dễ nghe, nhưng mà cô vẫn không có bị anh mê hoặc đến choáng váng đầu óc.

Thấy cô hình như vẫn chưa tin, anh cúi xuống trước mặt cô, trầm giọng nói: “Không sai, nhiều lúc anh cũng sẽ có nhu cầu sinh lý, nhưng mà anh luôn dùng tay, không thể đi †ìm phụ nữ bên ngoài.”

Anh nói xong liền ngồi vào vị trí bên cạnh cô, dáng vẻ tự nhiên, không có một chút ngượng ngùng!

Lâm Hương Giang ngược lại xấu hổ không chịu được, loại chuyện như vậy anh không cần phải báo cáo với cô cũng được mà?

Còn không trì hoãn, Hà Tuấn Khoa dùng muỗng nhỏ xúc một ít kem đưa lên miệng cô: “Nào, bổ sung một chút năng lượng.”

Cô rất phối hợp, ngoan ngoãn há mồm ăn.

Tất cả các loại đồ ăn đều đã được dọn sẵn trước khi họ đi vào, nhà ăn chỉ có hai người bọn họ, không thấy người thứ ba.

Giống như lời anh nói, nơi này chỉ có anh và Cô.

Cô biết đây là sự sắp đặt của hẳn.

Nếm một chút thức ăn, hương vị đều không tồi Anh vẫn luôn hiểu rất rõ khẩu vị của cô.

Đang ăn uống vui vẻ, người đàn ông bên cạnh thình lình nói một câu: “Ngày mai anh sẽ cho người thông báo chuyện kết hôn của chúng ta”

Một ít thức ăn bị mắc nghẹn ở trong cổ họng, cô đột nhiên ho khan và bị sặc.

Hà Tuấn Khoa đưa tay vỗ vỗ lưng cô: “Ăn từ từ, không ai dành ăn với em đâu”

Lâm Hương Giang uống một ngụm nước lớn, cuối cùng cũng thông cổ họng, lập tức nhìn chăm chằm anh rồi nói: “Anh nói cái gì?

Tin tức kết hôn gì?”

Anh nắm lấy cô đặt lên bàn tay: “Sao trí nhớ của em vẫn tệ như vậy? Đương nhiên là tin tức kết hôn của em và anh.”

Lâm Hương Giang rút tay về: “Không phải chúng ta đã nói là sẽ ở bên nhau nhưng hiện tại không thể kết hôn sao? Anh còn công bố tin tức kết hôn làm gì?”

“Đúng vậy, anh đã đồng ý không kết hôn, nhưng không hứa với em là không đính hôn.”

“Đính hôn?” Tại sao lại lại còn có chuyện này?

“Nếu không kết hôn thì trước hết chỉ có thể đính hôn, ít nhất phải khiến cho mọi người biết em là vợ sắp cưới của anh, để những người đàn ông có ý định với em đều hết hy vọng.”

Nói tới nói lui thì anh vẫn là sợ cô bỏ chạy, dục vọng chiếm hữu của anh vẫn mạnh như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.