Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 258




Chương 258: Mẹ không muốn con với bố nữa sao?

Lâm Hương Giang bất giác bước tới bức tường và nhìn lên tấm ảnh cưới của bố mẹ cô, khi đó họ vẫn còn rất trẻ, còn mẹ cô thì ở tuổi đôi mươi.

Nhìn qua bức ảnh, cha cô là Nguyễn Cao.

Khôi dáng người cao lớn, khuôn mặt ngay thẳng và đẹp trai, tạo cho người nhìn cảm giác lịch lãm và đứng đắn.

Còn mẹ của cô có đôi mắt trong sáng, ngũ quan tinh xảo, ngoại hình không lộng lấy nhưng càng nhìn càng thấy ưa nhìn, khí chất thoát tục.

Chỉ là trong bức ảnh cưới này, Lâm Hương Giang không nhìn thấy được vẻ hạnh phúc của họ, đặc biệt là vẻ mặt của mẹ cô, như thể bà ấy không muốn kết hôn với cha cô một chút nào.

Nguyễn Cao Cường nói rằng cuộc hôn nhân của họ là do các vị trưởng bối sắp đặt.

Cô đang tự hỏi nếu từ đầu đến cuối bố mẹ đều không có tình cảm, tại sao mẹ lại đột nhiên phát điên?

Đột nhiên có một giọng nói từ phía sau: “Cô rời khỏi nhà họ Nguyễn khi còn nhỏ như vậy, cô đã quên cha mẹ của mình rồi sao?”

Lâm Hương Giang định thần lại, quay lại thì thấy Cổ Sa. “Ông cụ nói đêm nay cô ở chỗ này. Để tôi dẫn cô đi lấy chăn gối mới, giúp cô dọn phòng.” Cổ Sa ra vẻ như nữ chủ nhân trong nhà.

“Cảm ơn” Lâm Hương Giang lịch sự nói.

Cổ Sa nhìn cô, sau đó đưa mắt sang bức ảnh cưới, tia ghen tị lướt qua đôi mắt hơi nheo lại của cô. Mặc dù sau đó cô ta kết hôn với Nguyễn Cao Khôi và có địa vị chính thức nhưng cô ta và ông ta chưa bao giờ chụp ảnh cưới. Nói cách khác, cho dù Bùi Lăng Sen có điên, địa vị của cô ta vẫn kém bà ấy.

Cổ Sa nhìn chằm chằm vào người phi trong ảnh cưới, thở dài khoe khoang: đáng tiếc, tại sao khi còn trẻ mẹ cô lại mắc phải loại bệnh như vậy, đột nhiên phát điên, phát điên đến mức ngay cả cha cô cũng không nhận ra. “

Thần kinh của Lâm Hương Giang như thắt lại khi nghe thấy câu nói đó, căn bệnh đó khủng khiếp như vậy sao? Sau khi phát điên đến chồng cũng không nhận ra?

“Cô đã gặp mẹ tôi chưa?” Lâm Hương Giang trực tiếp nhìn cô, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền nói: “Đúng r của ba tôi, nhất định phải biết mẹ tôi.”

Cổ Sa sau khi vào nhà họ Nguyễn không muốn nghe người khác nói đến việc trước kia cô ta từng là thư ký.

Lời nói của Lâm Hương Giang khiến cô ta cảm thấy cô đang cười cô ta không biết tự lượng sức mình, một thư ký nhỏ mê hoặc ông chủ.

“Cô có biết làm thế nào mà cô lại mất tích khỏi nhà họ Nguyễn không?” Cổ Sa đột nhiên nhìn cô hỏi Lâm Hương Giang cau mày mím môi, khi cô chưa đầy ba tuổi đã mất tích, còn đâu ký ức?

Cổ Sa giấu đi vài phần lạnh lùng trong mắt, cô cong môi cười: “Lúc đó, tôi là thư ký.

của bố cô. Có lần tôi nghe thấy anh ấy cãi nhau với mẹ cô. Cô ấy nói rằng cô ấy đã đưa cô rời khỏi nhà họ Nguyễn rồi vứt bỏ cô, cô ấy không thích cô và không muốn nhìn thấy cô.

Lâm Hương Giang giật mình, trái tim có chút thắt lại, vì cái gì mà mẹ cô không thích cô sao? Cố ý bỏ rơi cô? Không, có bà mẹ nào.

có thể ghét con mình chứ?

*Cô nói dối” Lâm Hương Giang lạnh lùng nói.

©ổ Sa nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm, thở dài nói: “Tôi biết cô nhất định không tin. Lúc đó tôi cũng rất sốc. Sau này tôi mới biết lúc đó mẹ cô đã bị bệnh thần trí cũng không ổn định nên mới làm một số điều điên rồ mà cô ấy không biết. “

Lâm Hương Giang buồn bã một lúc, tự hỏi có nên tin cô ta không.

“Hai người đang nói cái gì vậy?” Nguyễn Cao Cường trả lời điện thoại bên ngoài bước vào.

Cổ Sa ánh mắt lóe lên, nhanh chóng nở nụ cười: “Không có chuyện gì, tôi qua giúp hai người dọn phòng” Nói xong liền cùng người hầu đi lên lầu.

Lâm Hương Giang nhìn Nguyễn Cao Cường không chớp mắt và hỏi: “Anh à, anh có biết tại sao khi đó em lại bị mất tích không?”

Nguyễn Cao Cường hơi giật mình nhìn, không ngờ cô đột nhiên hỏi điều này, nhưng rồi anh lắc đầu: “Anh cũng không biết rõ lắm”

“Thật sao?” Cô nhìn vào mắt anh, cố gắng tìm ra manh mối.

Nguyễn Cao Cường trông có vẻ bình tĩnh, không giống như đang cố gắng che giấu điều gì với cô, nhưng có chút kỳ lạ: “Cổ Sa vừa mới nói gì với em?”

Lâm Hương Giang rũ mắt xuống: “Không nói gì cả” Cô không tin lời của Cổ Sa nên cô muốn biết một số thông tin từ anh ấy.

Nguyễn Cao Cường im lặng vài giây, nhớ lại sự việc trong năm, chậm rãi nói: “Hôm đó tài xế đón anh đi học về, nghe thấy bố mẹ cãi nhau, anh mới biết em mất tích rồi, anh chạy đi tìm em, nhưng thế giới to vậy, có nhiều người như vậy, anh không biết phải tìm em ở đâu..”

Lâm Hương Giang ngước mắt lên bắt gặp ánh nhìn của anh. Có điều gì đó trong lòng cô đã cảm động, cô vô thức tiến lại gần anh, đưa tay ra ôm lấy anh, vùi mặt vào vòng tay anh, bên trong cô thấp giọng hét lên: “Anh ..” Lúc này, cô mới cảm thấy trên đời này chỉ có cô và anh nương tựa vào nhau suốt đời.

Nhờ sự giúp đỡ và hướng dẫn của người cố vấn Phạm Tây Luân, Lâm Hương Giang đã nhanh chóng làm ra loại nước hoa đầu tiên của mình.

Hôm nay, cô sẽ đặt một quầy trong trung tâm thương mại của nhà họ Nguyễn để trưng bày loại nước hoa có tên là Acacia này.

Nếu phản hồi của khách hàng tốt, cô ấy có thể cân nhắc thành lập thương hiệu nước hoa của riêng mình.

Nhà họ Nguyễn đều rất ủng hộ sự nghiệp của cô, họ đã hỗ trợ dàn dựng sân khấu sự kiện từ sáng sớm, đồng thời mời một số tạp chí và truyền thông thời trang, làm đẹp trong nước cũng như các chuyên gia về nước hoa tham gia.

Nhiều người tập trung xung quanh địa điểm diễn ra sự kiện, Lâm Hương Giang ăn mặc đơn giản nhưng thanh lịch, đứng trên sân khấu để giới thiệu nước hoa của mình với mọi người. “Cảm ơn tất cả các bạn đã đến tham dự buổi lễ cùng chúng tôi ngày hôm nay. Loại nước hoa mà tôi muốn giới thiệu với các bạn hôm nay có tên là Acacia.

Hương đầu là hoa hồng Damascus, và hương giữa là hoa diên vĩ…”

Trên tầng hai của trung tâm thương mại, một người đàn ông cao lớn để tay trong túi quần, đôi mắt đại bàng sâu thảm nhìn xuống người phụ nữ bên dưới.

Lúc trước anh đã từng xem cô ấy diễn thuyết trên sân khấu. Sự tự tin và chuyên nghiệp của cô ấy thật hấp dẫn. Anh không ngờ rằng cô ấy vẫn sẽ làm nước hoa. Người phụ nữ anh thích thực sự rất phi thường.

“Bố, không phải bố nói muốn đưa con đi gặp mẹ sao? Bố muốn đi mua sắm sao?”

Lâm Thanh Dương từ phía sau bước tới và hỏi.

Hà Tuấn Khoa thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn con trai, môi mỏng nhếch lên: “Đi, bây giờ bố đưa con đi gặp cô ấy” Lời nói vừa dứt, liền vươn tay muốn giữ lấy tay cậu.

Thằng nhóc né tay ra và nói giọng tỉnh bơ: đi phía trước, con theo sau” Cậu không phải là một đứa trẻ nữa, vì vậy không cần nắm tay.

Thoáng thấy vẻ có phần lạnh lùng của con trai, Hà Tuấn Khoa xoay người bỏ đi theo ý của cậu, ai cũng nói cậu nhóc này càng ngày càng giống anh.

Hoàng Kiều Liên hôm nay cũng đến tham gia buổi lễ của Lâm Hương Giang, lúc này cô đang ngồi ở hàng ghế khán giả dưới sân khấu.

Lần trước cô không có cơ hội nói chuyện với cô ấy ở nhà họ Nguyễn Cao, cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Lâm Hương Giang.

Sau khi Lâm Hương Giang giới thiệu xong loại nước hoa, cô nhờ người phục vụ giúp mở lọ nước hoa và để những người có mặt trên khán đài ngửi thử.

Không biết cô ấy đã tinh chế nó như thế nào, sau khi mở lọ nước hoa, hương thơm tràn ngập khắp khán giả. Hương thơm rất đặc biệt, nó khiến người khác nhớ đến người mà họ nhớ nhất trong một giây.

Đúng lúc mọi người đang hết lời khen ngợi, đột nhiên một cậu bé chạy lên sân khấu trực tiếp đến chỗ Lâm Hương Giang, vừa ngầu vừa dễ thương vô cùng, Lâm Thanh Dương tức giận nhìn cô chằm chằm, lớn tiếng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không muốn con và bố sao? Sao mẹ lại nhẫn tâm như vậy? “

Lâm Hương Giang mất cảnh giác trước sự xuất hiện đột ngột của cậu nhóc, cô sững sờ một lúc khi nhìn thấy cậu nhóc ở trước mặt.

Mọi người trong khán phòng đều ngạc nhiên khi nghe thấy điều này. Có chuyện gì vậy? Cô chủ nhà họ Nguyễn có con? Lại còn có con lớn như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.