Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 188




Chương 188: Chú ấy chuẩn bị kết hôn

Hà Tuấn Khoa rất nhanh đã kết thúc cuộc gọi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Lâm Hương Giang còn đang tức giọng nói: “Bây giờ tôi có chuyện gấp cần phải đi giải quyết, tôi đã bảo người đưa bữa sáng đến đây, em ăn xong bữa sáng rồi hằng đi”

Nói xong hắn quay người rời khỏi, xem ra đang rất gấp.

Chỉ là khi đi đến cửa phòng, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, dừng lại quay đầu nhìn cô, nói vô cùng nghiêm túc: “Lâm Hương Giang, em phải tin tưởng tôi”

Hắn không nói nhiều nữa, sau đó quay người rời đi, Môi của Lâm Hương Giang hé ra, muốn gọi hẳn quay lại giải thích cho rõ ràng, cái gì mà phải tin tưởng hẳn chứ? Nhưng thân hình của người đàn ông rất nhanh đã biến mất, cũng không cho cô cơ hỏi để hỏi thêm.

Rất nhanh cô đã nghe thấy tiếng cửa lớn đóng lại, hắn thực sự đã đi rồi…

Cô bỗng nhiên cảm thấy sức lực trong người như bị rút đi toàn bộ, yếu ớt ngã xuống giường, chuyện gấp gì có thể khiến hắn không nói xong chuyện đã rời đi chứ?

Hay là hẳn không thể nào giải thích được, bởi vì bị cô vạch trần nên mới kiếm cớ rời đi.

Tin tưởng hẳn? Ha… Cô đã không thể nào tin tưởng hắn được nữa, cô thực sự rất sợ hãi, sợ trái tim của bản thân sẽ bị tổn thương lần nữa.

Ở dưới lầu, xe của Cố Ngân Phương đã chờ ở đó.

Hà Tuấn Khoa cau mày đi lên xe: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Cô giải thích rõ ràng xem!”

Hình tượng bình tĩnh ưu tú trước mặt người khác của Cố Ngân Phương bây giờ lại không còn chút nào, sốt ruột hoảng hốt túm lấy tay hẳn: “Tả Dạ, anh ấy… Anh ấy mất tích rồi, là do chú Tư của tôi, chị ra tay rồi, Tả Dạ không thể rơi vào tay chú ấy được!” Sẽ chết mất!

Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa âm trầm xuống: “Cô xác định Tả Dạ đang ở trong tay ông ta sao?”

“Là người của tôi báo cho tôi biết, tuyệt đối không thể sai được!” Cô không nhịn được, dùng sức túm chặt hắn: “Lần này anh nhất định phải giúp tôi, bây giờ tôi phải ra nước ngoài, anh đi cùng với tôi!” Cô lập tức bảo tài xế lái xe đến sân bay.

Tuấn Khoa giải quyết xong việc thì sẽ gọi điện thoại cho cô, hắn còn nợ cô một lời giải thích.

Nhưng cô đợi hai ngày, không những không nhận được cuộc gọi của hản mà ngay cả một tin nhắn cũng không có.

Chẳng lẽ hẳn bởi vì bị cô vạch trần, không thể nào giải thích được cho nên trực tiếp bỏ rơi cô?

Cơn giận này thực sự khó mà nuốt xuống được, hẳn có thể trả thù cô, nhưng không được phép đùa giỡn tình cảm của cô một cách tồi tệ như thế!

Lâm Hương Giang gọi điện thoại cho Hà Tuấn Khoa, nhưng vẫn luôn ở trong trạng thái không có người bắt máy, việc này khiến cô không thể không nghỉ ngờ người đàn ông này vì muốn tránh né cô nên mới không nghe máy!

Không được, nhất định phải tìm hắn hỏi cho rõ ràng!

Lâm Hương Giang trực tiếp đi đến tập đoàn Trung Thịnh tìm người, cô không có hẹn trước, cho nên nhân viên không cho cô đi vào, càng đừng nói là được nhìn thấy Hà Tuấn Khoa.

Cô đành phải đứng ở cửa chờ, chỉ cân hẳn ở công ty thì cô chắc chắn sẽ gặp được hắn.

Có điều cô không chờ được Hà Tuấn Khoa, nhưng lại chờ được Hà Tùng Nhân.

“Sao cô lại đến đây? Đến tìm ai?” Hà Tùng Nhân nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, nhìn cô có vẻ như không phải đến đây để tìm hắn ta.

“Hà Tuấn Khoa đâu?” Lâm Hương Giang hỏi thẳng vào vấn đề, có lẽ hản sẽ biết Hà Tuấn Khoa ở chỗ nào Trong mắt của Hà Tùng Nhân dường như có gì xet qua, thuận miệng cười: “Cô tìm chú út của tôi à? Chẳng lẽ cô không biết sao?

Chú ấy chuẩn bị kết hôn rồi”

Lời này khiến thân thể của Lâm Hương Giang cứng lại, trái tim như bị siết chặt, không thể tin được nhìn chăm chằm hẳn ta, nghiến răng hỏi: “Anh đang nói gì?”

Hà Tuấn Khoa chuẩn bị kết hôn? Với Cố Ngân Phương sao?

Trong nội tâm, cô thực sự không thể chấp nhận tin tức này được.

Hà Tùng Nhân chế giễu nhìn cô, cười mỉa mai: “Tôi nói là chú út của tôi chuẩn bị kết hôn với cô chủ nhà họ Cố, cô không biết à?

Ha ha, xem ra cô đúng là bị đùa giỡn rồi.”

“Anh nói dối!” Cô không tin, nếu Hà Tuấn Khoa muốn kết hôn thì sao lại không có chút tin tức gì được? Cô cũng chưa thấy được có báo chí nào đưa tin cả.

“Cô có thể không tin, bây giờ chú út đang ở nước ngoài, chú ấy đối xử rất tốt với thím út tương lai của tôi, vì muốn chăm sóc thím ấy nên đã chuẩn bị tổ chức hôn lễ ở nhà h‹ Cố” Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói: “À đúng rồi, tin tức hai người kết hôn phải đợi đến ngày tổ chức hôn lễ thì cánh báo chí mới đưa tin được, cho đến ngày đó thì chuyện này sẽ không công khai ra ngoài”

Lâm Hương Giang cảm thấy hít thở không thoải mái, hẳn chuẩn bị kết hôn, nhưng cô lại chẳng hề biết gì c: Nhìn thấy vẻ mặt của cô có hơi hoảng loạn, sắc mặt cũng nhợt nhạt hẳn, Hà Tùng Nhân cũng chắc rằng cô không hề biết đến chuyện chú út chuẩn bị kết hôn.

Hắn cười hài hước: “Ngay cả việc kết hôn chú út cũng không nói cho cô biết, hóa ra chú ấy cũng chẳng để ý nhiều gì đến cô, tôi đã sớm nói cho cô rồi mà, chú út chỉ xem cô như một món đồ chơi mà thôi, sao cô lại không chịu nghe chứ? Nếu như cô chọn ở bên tôi thì cũng chẳng phải rơi vào cảnh bị người khác chơi như một con khi thế này, không phải sao?”

Trong lòng Lâm Hương Giang vừa rối loạn vừa tức giận, vậy mà Hà Tùng Nhân còn nói mỉa mai như thết “Anh nói anh ta đã ở nhà họ Cố tại nước M đúng không?”

“Đúng thì sao nào? Chẳng lẽ cô muốn đi tìm chú ấy à? Thôi từ bỏ đi, cho dù cô đi thì cũng chẳng nhìn thấy được chú ấy đâu, bởi vì cô hoàn toàn không thể đi vào cửa của nhà họ Cố được”

Lâm Hương Giang siết chặt tay, quay người bước nhanh rời khỏi.

“Này, cô thực sự muốn đến nước Mỹ à?

Tôi khuyên cô đừng có đi chịu chết, Cố Ngân Phương sẽ không cho phép cô phá hư hôn lễ này!” Hà Tùng Nhân nhìn bóng dáng của cô, hét lớn.

Nhưng Lâm Hương Giang cứ như không nghe thấy vậy, rất nhanh đã biến mất trước mặt hắn.

Đúng vậy, cô muốn đi nước M, muốn gặp Hà Tuấn Khoa, cho dù hẳn sắp kết hôn với Cố Ngân Phương thì hắn cũng phải nói rõ ràng, lúc trước hắn đối xử với cô như vậy có phải chỉ để trả thù hay không?

Lâm Hương Giang kéo va li đi ra khỏi sân bay của nước M, đây là môt đất nước hoàn toàn lạ lẫm, điều này khiến tâm trạng của cô rất phức tạp.

Đang muốn gọi ta xi đưa đi thì phía sau lại có người gọi cô: Giang?”

Bước chân hơi ngừng lại, quay đầu nhìn sang, không ngờ lại là Nguyễn Cao Cường, đi theo phía sau là trợ lý của anh – Mộ Dung Bạch.

Hai người kia sao lại ở đây chứ?

Hương Nguyễn Cao Cường thấy cô kéo va li, có vẻ như cũng vừa xuống máy bay, dưới đáy mắt có gì đó chợt lóe lên: “Sao tôi không nhớ công ty có nhiệm vụ gì ở nước ngoài nhỉ?”

“Tôi không phải đi công tác, tôi xin nghỉ phép”

“Hửm? Xin nghỉ phép đến chỗ này làm gì vậy?”

Lâm Hương Giang nhìn chăm chẫm anh, hỏi lại: y còn anh thì sao, sao lại đến chỗ này?” Cô bỗng nhớ ra nếu Hà Tuấn Khoa và Cố Ngân Phương phải kết hôn thì khẳng định phải mời khách khứa, cho nên có khả năng Nguyễn Cao Cường cũng được mời đến.

Anh và trợ lý của mình đến đây lại không nói cho cô một tiếng, có vẻ như anh đang tránh né cô, khẳng định là không muốn cô biết chuyện của Hà Tuấn Khoa.

“Anh cũng đến tham gia hôn lễ à?” Ánh mắt của Lâm Hương Giang nhìn anh chợt sắc bén lên.

Nguyễn Cao Cường hơi nhếch môi, vẫn là bộ dạng bình tĩnh không mất lễ phép kia: “Chẳng lẽ em không phải à?” Anh có thể chắc chắn rằng cô cũng đến vì hôn lễ của Hà Tuấn Khoa Lâm Hương Giang đang lo lảng không vào được nhà họ Cố, dù sao thì cô cũng chẳng có thiệp mời, bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần đi theo Nguyễn Cao Cường thì việc gặp được Hà Tuấn Khoa cũng không khó như vậy.

Nhưng không thể để Nguyễn Cao Cường biết chuyện cô không có thiệp mời được, như vậy thì anh sẽ không đồng ý đưa cô đến chỗ tổ chức hôn lễ.

Cô giả vờ bình tĩnh nói: “Đúng vậy, để dự đám cưới của Hà Tuấn Khoa, gặp nhau thì cùng nhau đi đi.”

Nguyễn Cao Cường híp mắt, nhìn chằm chằm cô một lát mới lên tiếng: “Được, cùng nhau đi” Thực ra nếu để cô đến lễ cưới một mình thì anh không yên tâm, tốt nhất vẫn nên mang cô đi theo thì hơn.

Nguyễn Cao Cường là khách được mời đến dự tiệc, cho nên bên nhà họ Cố đã sắp xếp chỗ ở, cũng có xe đang chờ họ.

Lâm Hương Giang đi theo Nguyễn Cao Cường vào khách sạn được chuẩn bị cho khách mời, người phục vụ đến giúp bọn họ xách hành lý, cũng đưa bọn họ đi đến phòng dành cho khách.

Trong khi đang đợi thang máy, cô vô tình nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đến về phía cửa khách sạn.

Cô ngẩn người ra, sau đó lấy lại tỉnh táo, vội vàng đuổi theo sau…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.