Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 11




Chương 11 Bạn gái của chú Út

*Gô ấy.. Hà Tuấn Khoa đang nghĩ phải giới thiệu cô thế nào.

*Tổng giám đốc, anh quên em là bạn gái hôm nay của anh sao” Lâm Hương Giang trong vòng vây ngăn chặn vẻ mặt đầy uất ức nói Hà Tuấn Khoa giật giật khóe mắt, bạn gái?

“Cho cô ấy đi vào” Hà Phương Đông lên tiếng.

Ánh mắt Hà Phương Đông hơi ngầu đục nhưng vẫn sắc bén nhìn kỹ Lâm Hương Giang, đã nhiều năm như vậy, ông vẫn chưa từng thấy bên cạnh con trai xuất hiện người đàn bà nào, chẳng lẽ người đàn bà này có gì đặc biệt?

Được sự cho phép, Lâm Hương Giang âm thầm thở phào, tận đáy lòng tự nhủ mình phải cố lên, cô mỉm cười, tự nhiên thoải mái bước đến.

“Kính chào chủ tịch ạ” Cô có lễ phép chào hỏi, đối phương nấy giờ vẫn một mực quan sát cô, cô khó tránh khỏi căng thẳng.

Cô di chuyển ánh mắt, thấy con ngươi lạnh lùng của Hà Tuấn Khoa đang nhìn cô đăm đăm, tim cô đập như đánh trống, vội vàng dời tầm mät đi chỗ khác, không dám đối mặt với hắn Hắn sẽ không tức giận chứ ?

“Tuấn Khoa, cô ấy là bạn gái của con à?” Ánh mắt Hà Phương Đông nghỉ hoặc nhìn sang con trai vẫn luôn trầm mặc nãy giờ.

Đôi mắt u tối của Hà Tuấn Khoa vẫn không rời khỏi cô, hắn không lên tiếng, không khí ngột ngạt bỗng trở nên như một quả cầu nước thật to sắp nổ tung.

Lâm Hương Giang trong lòng càng khẩn trương, cô bị hẳn nhìn đến nỗi da đầu tê dại, trong lòng bắt đầu hoang mang, nếu như hắn phủ nhận làm thế nào? Hay là bây giờ cô mặc kệ mọi thứ đi, trực tiếp vọt vào bên trong khách sạn?

Không, nếu như trực tiếp vọt vào, cô sẽ nhanh chóng bị cho răng người đến quấy rối, lập tức bị đuổi ra ngoài Như vậy… Cô chỉ có cách theo sát Hà Tuấn Khoa, nhất định phải trở thành bạn gái hăn mới được!

Cô đánh bạo khoác lên cánh tay Hà Tuấn Khoa, thắn nhiên cười: “Cháu tên là Lâm Hương Giang, tổng giám đốc bảo cháu làm bạn gái của anh ấy tối nay” Trong lòng cô nổi trống, không biết tại sao mình lại dám nói những lời này với Hà Phương Đông.

Lâm Hương Giang dứt lời liền ngước mắt nhìn thẳng vào con ngươi tối đen sâu thảm của Hà Tuấn Khoa, trong lòng có dự cảm rất xấu.

Cô không nằm chắc, nếu như hẳn hất cô ra, vậy thì cô không phải chỉ đơn giản là mất thể diện như vậy.

Hà Tuấn Khoa ngược lại có vẻ hứng thú nheo nheo đôi mắt đen, nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười rất chuẩn mực của người phụ nữ này, cô đang bày trò hài hước gì ở đây thế này?

Lúc này, Hà Tùng Nhân ra nghênh tiếp.

khách khứa, nhìn thấy họ, liền sải bước đi đến.

“Ông nội, ông đến rồi” Hắn dứt lời nhìn về phía chú Út, đồng thời cũng nhìn thấy người đàn bà bên cạnh chú —— Lâm Hương Giang!

Con ngươi Hà Tùng Nhân co giật, Lâm Hương Giang?

Hắn nhìn chảm chằm tay cô đang khoác vào chú Út, đáng chết, cô ta đã mồi chài chú ấy từ khi nào?

“Chú, sao cô ta cũng ở đây?” Hà Tùng Nhân lạnh lùng nhìn chằm chăm Lâm Hương Giang.

Hà Phương Đông nghỉ ngờ mở miệng trước: “Sao hả? Cáu cũng biết bạn gái chú Út ‘sy *Bạn gái?” Hà Tùng Nhân tăng cao âm lượng, chú biết tìm bạn gái từ hồi nào?

Nhất định là người đàn bà không biết xấu hổ Lâm Hương Giang này không từ thủ đoạn mê hoặc chú ấy!

“Anh Tùng Nhân, nghe nói hôm nay anh tổ chức dạ tiệc ngày kỷ niệm ngày cưới, tôi đến để chúc mừng anh.’ Lâm Hương Giang cong môi lên thành một nụ cười, nhưng trong mắt toàn là băng giá.

Lời bác sĩ Minh lướt qua trong đầu cô, là Hà Tùng Nhân ra lệnh chữa trị cho cha cô!

Bàn tay cô nói lấy Hà Tuấn Khoa không tự chủ siết chặt hơn, đáy mắt không cách nào ức.

chế được, dâng lên một cơn tức giận Hà Tuấn Khoa cảm giác được thay đối của cô, hắn cúi đầu liền nhìn thấy trên mặt cô lóe lên tia giận dữ, trong lòng không khỏi hoài nghi, sao hăn lại có cảm giác đối với đứa cháu này của hắn cô không chỉ đơn giản là hận như vậy?

“A… Vậy thì cám ơn cô!” Hà Tùng Nhân.

gần như cắn răng nói.

“Chúng ta bây giờ có thể vào được chưa?” Lâm Hương Giang rất nhanh giấu nhẹm lửa giận lan tràn, kiều my cong môi, rúc vào người Hà Tuấn Khoa chủ động đón lấy ánh mắt của Hà Tùng Nhân.

Hà Tùng Nhân siết chặt quả đấm, trong tình huống này, không nên để xảy ra bất cứ chuyện xấu gì, nhất là ở trước mặt ông nội Hắn đè xuống giận dữ trong lòng, di dời †ầm mắt, quay lại nói với Hà Phương Đông: “Ông nội, cháu dìu ông đi vào nhé.” Nhìn họ vào bên trong khách sạn, Lâm Hương Giang thầm thở phào, cũng may Hà Phương Đông không nghi ngờ cô.

Chẳng qua là Hà Tuấn Khoa vẫn còn nhìn cô chằm chăm, cô nhăm mắt tiếp tục cười với hắn: “Tổng giám đốc, chúng ta không đi vào à!

Con ngươi Hà Tuấn Khoa nheo lại thành một đường chỉ mảnh, hắn tiến đến bên tai cô, phả vào cô giọng nói trầm thấp từ tính: “Cô.

đang định làm gì, hửm?” Việc đã đến nước này, cô không còn bất kỳ.

đường lui nào, chỉ có thể tới đâu thì tới, nháy mắt mấy cái với hắn: “Không dám dối gạt anh, tôi là bạn gái cũ của cháu anh, hôm nay tôi chẳng qua chỉ đơn thuần đến chúc mừng hắn mà thôi.” Con ngươi hắn nhìn cô chăm chẫm vô cùng sắc bén, lòng cô căng thẳng, hẳn có tin lời cô giải thích không?

Ngay lúc Lâm Hương Giang cho rằng một giây sau đó hän sẽ kêu bảo vệ đuổi cô ra ngoài, thì ngón tay thon dài của hắn nhấc cảm cô lên, con ngươi sâu thảm của hän nhìn cô chăm chú, cơ hồ muốn nhìn xuyên qua cô.

“Đơn giản như vậy thôi?” Người đàn ông trầm ngâm nhếch nhếch khóe môi.

Hai người cứ đấu mắt như vậy, Lâm Hương Giang có cảm giác phải bị hắn hút đi ba hồn bảy vía, cũng may cô còn khống chế được mình.

Cô đè xuống tất cả chột dạ trong lòng, cười lặng lẽ với hẳn: “Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Người đàn ông lại nhìn cô chằm chằm hết mấy giây, chốc lát sau mới thong thả nói: “Như.

vậy hy vọng tối nay cô có thể hoàn thành chức phận bạn gái của tôi.” “Dĩ nhiên.” Cô lập tức trả lời.

Trong đôi mắt đen của Hà Tuấn Khoa hiện lên một vẻ hứng thú, hẳn biết cô đang nói dối, nhưng hẳn rất muốn biết cô rốt cuộc muốn làm gì?

Cho nên hắn cho phép cô khoác vào cánh tay hăn, đưa cô cùng đi vào trong.

Lâm Hương Giang thầm thở hắt ra một hơi, bất kể hắn suy nghĩ cái gì, ít nhất bây giờ cô đã có thể bước vào.

Phòng tic trang hoàng nguy nga lộng lẫy, hết sức xa hoa, nhìn đâu cũng vô cùng tráng lệ, khách khứa đến chúc mừng thật sự không hề ít.

“Ba, ba từ từ đi thôi” Liêu Thu Cúc sải chân mấy bước liền đi đến, mỉm cười với Hà Phương Đông.

Sau đó bà nhìn về phía con trai: “Tùng Nhân, con qua chỗThanh Y đi, con bé đang có thai, phải có ngườibên cạnh” “Con chào ông nội” Phan Thanh Y bướcđến, vì có thai nên cômặc một bộ váy dài rộng, trông vô cùngsang trọng.

“Chú cũng đến rồi à?” Phan Thanh Ycười nói sau khi thấy một người đàn ông anh tuấn sáng láng bước đến.

Nhưng mà một giây kế tiếp, lúc côta thấy người đàn bà bên cạnh Hà Tuấn Khoa, nụ cười trên mặt cô hoàn toàn đông cứng, đó là… Lâm Hương Giang? !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.