Trên mặt Bạch Lộ có rất nhiều máu, cùng tóc bị bết lại khiến trông mà giật mình. Đầu vừa bị va đập đau đớn, trước mắt bị chất lỏng sền sệt che lại khiến cô chỉ thấy mờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy mặt Diệp Lan.
Mặt Diệp Lan lộ rõ bệnh trạng thiếu sức sống, đang từ từ đi về phía mình, Bạch Lộ muốn lui lại phía sau nhưng thân thể chỉ vừa cố gắng cử động một cái đã ngã xuống đất không dậy nổi. Ngón tay cô giật giật, trên mặt đất đều là máu, đều là máu từ trong cơ thể cô.
Cô rất sợ, mình có thể chết ở chỗ này không?
Bảo bảo của cô, bảo bảo của cô có bị mất không?
Cô cố hết sức nhổ nước miếng ra, thoáng một cái Diệp Lan đã giơ ống tiêm đáng sợ trước mặt, trên đầu mũi kim dường như có chất lỏng trong suốt lấp lánh.
“Diệp Lan… không muốn…”
“Không muốn cái gì?”
Diệp Lan lúc này đã nằm nửa người trên mặt đất, cơn nghiện ập tới khiến thân thể cô cũng không còn chịu sự khống chế của mình. Mà giờ khắc này cô đang ở trạng thái rất hưng phấn, nhất là nghĩ tới chuyện lát nữa mình sẽ làm khiến cô căn bản không còn để ý tới điều gì khác, kể cả khi mạch máu ở huyệt thái dương đột nhiên nhúc nhíc
“Đừng sợ, bây giờ tao sẽ tiêm cho mày, chỉ cần một mũi thôi mày sẽ thấy thống khoái…”
Mũi kim sáng loáng, một tia nước nhỏ phun ra cưc kỳ chói mắt. Bạch Lộ sợ hãi tới căng cứng toàn thân, trước mặt trở nên tối đen nhưng cô không dám để cho mình cứ như vậy ngất đi.
Trên tay Diệp Lan là thứ gì thì Bạch Lộ rất rõ ràng, đến thời khắc này cô mới cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi thực sự.
Thân thể cô không ngừng lui về sau, chẳng qua khí lực của cô đã mất rất nhiều, mỗi cử động của cô đều khiến cô cảm thấy sức lực của mình cạn dần, giống như cát chảy qua kẽ ngón tay vậy, không cách nào khống chế.
“Đừng… không muốn… Diệp Lan, cô điên rồi sao? Đừng… Tôi không muốn, cô đi ra đi… đi ra…”
“Mày muốn! Bây giờ mày có thể không muốn nhưng lát nữa mày sẽ cầu xin, sẽ rất thoải mái. Thử một chút đi.”
Diệp Lan cười to như điên dại, trong đôi mắt to kia đã đầy tơ máu trông càng dữ tợn đáng sợ. Bạch Lộ cắn chặt răng, trơ mắt nhìn mũi kim trong tay Diệp Lan đang chầm chậm ép tới gần, cô dùng hết sức bình sinh giơ tay đập mạnh vào tay Diệp Lan khiến ống tiêm rơi xuống…
Diệp Lan bất ngờ không kịp đề phòng, khi kịp phản ứng lại thì phát hiện “bảo bối” trong tay mình đã bị Bạch Lộ đập rơi xuống đất. Diệp Lan thẹn quá hóa giận, trợn mắt nhìn bàn tay Bạch Lộ đang chống trên mặt đất, ánh mắt đầy âm độc: “Mày dám đánh tao? Mày có chết cũng phải chống đối đúng không? Tao đã nói muốn cho mày thống khoái một chút, mày không cảm kích thì thôi, vậy mà mày còn dám đánh tao?”
“Diệp Lan, cô… đừng như vậy… Cô như vậy là phạm pháp… cô… A!”
Bạch Lộ nói còn chưa hết câu đã cảm thấy người đột nhiên nhẹ đi một chút. Diệp Lan đã đứng dậy nắm lấy tay cô, kéo cả người cô dựng dậy, cũng không để ý cô giãy giụa mà kéo cô đi về phía sau tấm ván bên trong. Bạch Lộ cảm thấy xương sống đau nhức, tinh thần còn chưa phục hồi lại thấy tay mình bị người nhấc giơ cao lên.
Một giây kế tiếp… mũi dao nhọn đâm vào lòng bàn tay cô.
“A…!”
Tiếng kêu thê lương thảm thiết khiến cho toàn bộ không gian tĩnh lặng cùng chấn động. Bạch Lộ đã không biết rốt cuộc mình đau ở chỗ nào, cô không dám làm bất cứ cử động nhỏ nào bởi vì bàn tay cô bị người đóng vào trên tấm ván. Toàn bộ tay cô đau, toàn thân cũng đau đớn, khó thở, thoi thóp…
“Đau không? Ha ha… Bạch Lộ, để tao xem bây giờ mày có thể lấy cái gì đánh tao! Chính là cánh tay này, tao muốn chặt tay mày…”
…
Diệp Lan lần nữa tìm đồ trong túi xách củ
a mình, động tác thuần thục chỉ một chút đã lại chuẩn bị xong, lại bắt đầu sẽ ra tay với Bạch Lộ.
“Đồ tiện nhân, chuẩn bị xong chưa? Tao lại tới đây…”
Diệp Lan cười điên dại, ống kim tiêm hướng về mạch máu của Bạch Lộ. Mũi kim chỉ trong nháy mắt sẽ đâm vào, Bạch Lộ cảm thấy tuyệt vọng…
Lần này lại không bảo vệ được bảo bảo của cô…
Cảm giác tuyệt vọng cùng đau đớn khiến cô tan vỡ, nước mắt rơi xuống theo khóe mắt… Thật xin lỗi, bảo bảo, mẹ thật sự đã hết sức lực, hết sức lực để bảo vệ con…
Cô không biết có phải đời trước của mình là một người ác độc không, có phải là kẻ thường xuyên hại tính mạng người khác không, khiến cho đời này sự đau khổ cứ hết lần này tới lần khác ập tới cô. Nhưng nếu như có thể, những đau đớn này chỉ rơi vào người cô cũng được, đừng rơi vào đứa con trong bụng cô, đứa trẻ còn chưa kịp chào đời.
…
Bóng tối như sóng triều hung mãnh đánh về phí cô, sức lực Bạch Lộ dần dần yếu ớt, đau đớn cũng dần dần không cảm giác được. Tiếng cười điên cuồng của người đàn bà bên cạnh kia cũng biến thành mơ hồ, ca thế giới trở nên yên tĩnh, đến cuối cùng chỉ còn tiếng đập của trái tim mình…
Phi Phàm… Phi Phàm…
Thật ra trên đời này, điều cuối cùng không hối hận chính là những năm tháng gặp anh, yêu anh.
Nếu như còn có kiếp sau, em nguyện ý còn được như vậy một lần.