Chương 9
Câu nói thể hiện rõ một sự ám muội.
Nói xong, anh còn không quên hôn nhẹ lên trán Đường Hoan.
Cảm giác lạnh lẽo khiến Đường Hoan bất giác run rẩy, đối với sự phản ứng của cô Đoạn Kim Thần chỉ khẽ cười.
Anh nhìn sang Đoạn Lâm Phong, trong chốc lát vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Đường Hoan là người phụ nữ của tôi, một chú em như cậu không có tư cách chạm vào cô ấy, nếu có lần sau tôi sẽ không tha cho cậu! Nếu như cậu muốn công ty của cậu được bình yên vô sự thì tốt hơn hết đừng chọc vào người phụ nữ cửa tôi.”
Nhìn vào vẻ mặt xanh tím lại trong nháy mắt của Đoạn Lâm Phong, Đoạn Kim Thần cười khẩy, sau đó kéo tay Đường Hoan đi ra ngoài.
Đường Hoan quay đầu lại liếc nhìn Đoạn Lâm Phong thì va phải đôi mắt thù hận không cam lòng của anh ta, khoảnh khắc này trong lòng cô cực kỳ bi thương.
Trong lúc cô còn sững sờ Đoạn Kim Thần dùng sức kéo mạnh cô về hướng mình.
Khoảnh khắc quay đầu lại, một bên má của Đường Hoan liền va phải một bức tường bằng thịt rắn chắc.
Không đợi cô đứng thẳng người thì đã nghe thấy nhịp tim trẩm ổn của Đoạn Kim Thần trong lồng ngực rắn chắc.
Má cô chợt đỏ lên, cô vừa định tách ra thì một giọng nam trầm và lạnh lùng truyền đến bên tai: “Em ngây ra đó làm gì, còn không mau đi nhanh?”
Đường Hoan lập tức ngẩng đầu lên, vừa hay người đàn ông quay mặt đi và kéo cô ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn anh ngược theo ánh đèn của hành lang, thực sự rất chói mắt.
Bước đi của anh cực kỳ nhanh, còn cô giống như một chai dầu bị anh tùy ý kéo đi.
“Này, anh để em mặc bộ đồ bệnh nhân này rồi muốn đưa em đi đâu!” Cô không theo kịp tốc độ của anh, chỉ có thể ồn ào vài câu sau lưng anh.
Người đàn ông không hề ngoảnh đầu lại, trả lời cô một cách lạnh lùng: “Làm thủ tục xuất viện!”
Đường Hoan bị tác phong làm việc của người đàn ông này chặn lại không nói lên lời, cô cúi đầu xuống nhìn vào bộ quần áo với những dải trắng và sọc xanh trên người.
Sau khi hoàn tất các thủ tục xuất viện, Đoạn Kim Thần trực tiếp đưa cô lên xe và đi một mạch về nhà.
Nhìn vào ngôi biệt thự sang trọng trước mặt, không những Đường Hoan không cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại còn cảm thấy sợ hãi khủng khiếp.
Đây là một cái lồng giam, là nơi mà Đoạn Kim Thần sẽ dùng để giam cầm cô!
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên Đường Hoan Cảm thấy eo bị thắt chặt, giây tiếp theo, có một luồng khí nóng thổi vào tai cô.
“Sau này đây sẽ là nhà của em.” Giọng nói khàn khàn kèm theo một chút quyến rũ của Đoạn Kim Thần truyền vào tai cô.
Hơi thở của anh tỏa ra xung quanh cô, như thể tạo thành một mạng lưới vô hình quấn chặt lấy cô và đè nén từng tấc da trên cơ thể cô.
Cảm thấy sự lo lắng của người phụ nữ, trong đôi mắt của Đoạn Kim Thần lóe lên một cảm xúc khác: “Sao vậy? Hình như em không hài lòng cho lắm?”
Đường Hoan hơi khó chịu, cô theo bản năng đẩy người đàn ông ra, cô ngẩng mặt lên nhìn vào mắt anh ta: “Anh Đoạn…”
Chưa kịp nói xong Đường Hoan đã bị Đoạn Kim Thần kéo vào lòng, anh nhanh chóng sát lại mặt cô, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo: “Em gọi anh là…anh Đoạn?”
Đường Hoan mím môi: “Đây là sự tôn trọng dành cho anh.”
Vòng tay ôm lấy eo của Đường Hoan càng siết chặt hơn, đáy mắt của Đoạn Kim Thần phát ra một tia tức giận.
Anh nói một cách điềm tĩnh: “Đường Hoan, một ngày nào đó em sẽ biết rằng, anh chính là người đàn ông đáng để em dựa vào cả đời này!”
Nhìn vào khuôn mặt vừa hờ hững vừa sợ hãi của cô, Đoạn Kim Thần chỉ cười lãnh đạm rồi buông tay ra, sau đó lạnh lùng ra lệnh cho người giúp việc: “Dẫn cô ấy vào phòng tắm!”
Người giúp việc bước tới và kính cẩn cúi người chào Đoạn Kim Thần: “Vâng.”
Đi theo người giúp việc vào nhà tắm, sau khi đóng cửa lại, cảm giác bị nhìn chằm chằm mới biến mất.
Nhìn vào bản thân ở trong gương, trong lòng Đường Hoan lúc này chợt dâng lên một cảm xúc bùi ngùi.
Cô bị người đàn ông này uy hiếp và bất đắc dĩ phải lấy anh ta, bây giờ cô đã ổn rồi, cô muốn giải thoát, muốn thoát khỏi Đoạn gia.
Thù cô sẽ tự trả, cô không muốn có bất kỳ dây dưa nào với nhà họ Đoạn nữa.
Cởi bộ đồ bệnh nhân đã hai ngày không thay trên người xuống, Đường Hoan tắm hai tiếng trong phòng tắm.
Khi cô tắt vòi hoa sen, lúc này cô mới chợt nhớ ra, lúc cô bước vào đây không mang theo quần áo.
Làm thế nào đây?
Đang suy nghĩ, Đường Hoan chợt ngẩng đầu lên và nhìn thấy một chiếc khăn tắm màu xanh nhạt ở bên cạnh.
Cô quấn chiếc khăn tắm lên người, một tay nắm chặt lấy nút thắt trên ngực rồi rón ra rón rén bước ra ngoài.
Vừa đi đến khúc ngoặt, cô liền va phải người mà cô không muốn gặp lúc này – Đoạn Kim Thần.
Lúc này anh ta mặc một bộ đồ ngủ màu xám, khi nhìn thấy cô đi ra, một sự tinh nghịch bất ngờ xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai của anh: “Anh đang nghĩ có nên đích thân mang quần áo đến cho em hay không, nhưng bây giờ nghĩ lại, không cần nữa rồi.”
Lúc này trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm, không dài không ngắn, chỉ vừa đủ che đến đầu gối, những đường cong duyên dáng và dáng người kiêu hãnh của cô đều lộ ra một cách tinh tế.
Đôi mắt của Đoạn Kim Thần lộ ra một dục vọng mãnh liệt, anh khẽ cau mày sau đó liền nhét bộ quần áo vào tay Đường Hoan: “Em mau thay nó đi.”