Đôi mắt Lưu Hạo lóe lên, nhưng cuối cùng không nói gì mà quay người rời đi.
Khi cánh cửa văn phòng đóng lại, anh hất tay và tất cả giấy tờ trên bàn đều rơi xuống đất tạo thành một mớ hỗn độn.
Người của bộ phận thư ký nghe thấy bên trong có động tĩnh rụt cổ lại không cả dám thở mạnh.
Đường Hoan bị thư ký đưa về nhà, cô ta dặn dò quản gia Đường Hoan không được ra khỏi biệt thự một bước, sau khi bảo dì sắp xếp xong chuyện của Đường Hoan, cô liền quay lại công ty báo cáo.
Dì Đồng nghe vậy liền bước đến bên cạnh Đường Hoan và hỏi một cách lo lắng: “Phu nhân, cô và cậu chủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên lành đang lành hai người lại cãi nhau gì vậy?”
Đường Hoan chỉ cảm thấy chua xót trong lòng, người gây sự không phải là cô.
Rõ ràng cô không làm gì cả, nhưng anh lại phán cô tội chết, trên mặt cô là một nụ cười thê lương: “Dì Đồng, dì đừng nói gì cả, nếu có việc gì làm cứ nói với tôi, bây giờ tôi cũng không còn là phu nhân gì rồi, sau này dì cứ gọi tôi là Đường Hoan đi.”
Dì Đồng nghe thấy vậy, làm sao chịu nghe, dì lập tức xua tay: “Phu nhân, cô không phải như vậy......”
“Dì Đồng.” Lời còn chưa nói xong đã bị Đường Hoan ngắt lời: “Chúng ta làm việc thôi, nếu như một lát nữa bị cậu chủ nhìn thấy chúng ta sẽ bị mắng, mắng tôi thì không sao, nhưng lại liên lụy đến dì, như vậy tôi sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.”
Nghe cô nói như vậy, dì lại khẽ thở dài rồi quay người đi vào bếp, chuẩn bị cho bữa tối nay.
Đường Hoan ở nhà mặc quần áo của người làm, dù sao người làm dọn dẹp vệ sinh, xử lý cỏ dại ở sau vườn xong, khi rảnh rỗi thì vào bếp phụ giúp.
Hôm nay, sau khi Đường Hoan cắt cỏ ở sau vườn cả một buổi chiều, cô vào phòng bếp giúp dì Đồng chuẩn bị bữa tối.
Dì Đồng nhìn Đường Hoan, không kìm được mà lên tiếng: “Phu nhân, cô hà tất phải như vậy? Cô chỉ cần mềm mỏng với cậu chủ, sẽ không phải làm những công việc vất vả này với chúng tôi nữa, cậu chủ là người trong nóng ngoài lạnh.”
Hai ngày này Đường Hoan ở trong biệt thự làm việc rất vui vẻ, khi có thời gian rảnh cô đến bệnh viện thăm bà ngoại, cuộc sống nhàn nhã không ít, đương nhiên ngoại trừ việc Đoạn Kim Thần thường xuyên gây khó dễ cho cô.
Bỏ rau đã rửa sạch vào giỏ, cô tình cờ nói: “Tôi không làm gì sai, tại sao tôi phải khuất phục trước anh ấy? Hơn nữa, những việc này tôi không thể làm sao? Tôi đâu phải là cô chủ nhà giàu, những việc này tôi đã làm quen từ lâu rồi.”
Những gì cô nói không phải là chém gió, trước đây khi mẹ cô vẫn còn sống, cô thường giúp mẹ chuẩn bị cơm nước, mấy việc nấu cơm giặt quần áo này không có khó khăn gì với cô cả.
“Nhưng phu nhân, bây giờ cô đang làm công việc của hai người trong một ngày, tôi biết tâm trạng cô không tốt, nhưng cô như vậy sẽ tự làm mình mệt mỏi.” Dì Đồng đau lòng nói.
Mặc dù Đường Hoan không nói gì trong hai ngày qua, nhưng dì có thể nhìn ra cô đang dùng phương thức này để trút bỏ nỗi đau trong nội tâm của mình.
Dì không hiểu, rõ ràng đôi vợ chồng trẻ này bắt đầu rất tốt, sao bây giờ lại như nước với lửa như vậy?
Dì lắc đầu, cuối cùng không nói gì nhiều.
Buổi tối, sau khi chuẩn bị bữa tối xong, Đường Hoan đặt thức ăn lên bàn một cách gọn gàng, đột nhiên một giọng nói châm chọc khiêu khích vang lên: “Xem ra công việc của người làm rất thích hợp với em.”
Cô ngước mắt lên, dáng người cao lớn của Đoạn Kim Thần xuất hiện ở cửa phòng ăn, Đường Hoan chớp mắt, cô không muốn để ý đến anh nên quay người đi vào phòng bếp.
Đoạn Kim Thần ngồi xuống ghế giữa, Dì Đồng mang cho anh một bát canh: “Cậu chủ, có thể ăn cơm rồi.”
“Gọi cô ấy ra.” Khóe môi Đoạn Kim Thần khẽ mở ra, anh cầm bát canh lên mà uống một ngụm.
Cô ấy đương nhiên là chỉ Đường Hoan, Dì Đồng vâng một tiếng rồi quay người đi vào phòng bếp gọi Đường Hoan ra.
Đường Hoan bước ra với vẻ bất đắc dĩ, nhìn vào người đàn ông đang ngồi trên ghế với vẻ mặt cười mà như không cười, cô lại thấy tức giận trong lòng: “Gọi tôi có việc gì không?”
Người đàn ông không trả lời và vẫy tay: “Mấy người lui xuống đi, cô ấy ở lại.”
Những người làm khác nghe vậy liền cung kính quay người rời đi. Đường Hoan nghiến răng, đứng yên tại chỗ.
“Lại đây.” Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở ra và ngoắc tay với Đường Hoan, động tác đó như thể đang dụ dỗ một con mèo con vậy.
Trong lòng tức giận nhưng cô không thể không nhẫn nhịn, Đường Hoan bức đến bên cạnh anh, cô cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng và hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Giúp anh gắp thức ăn.”
“.......”
Giọng điệu ra lệnh của anh càng khiến Đường Hoan cảm thấy khó chịu, nhưng cô không muốn gây thêm rắc rối, vì vậy chỉ đành cầm đũa lên và nhìn vào bàn thức ăn hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
“Đều được.”
Nghe thấy câu trả lời của anh, Đường Hoan liền gắp một miếng thịt mỡ và định để vào bát của anh, nhưng giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại vang lên: “Béo quá.”
Bàn tay cầm đôi đũa của cô cứng đờ lại và trừng mắt với anh, cô đành phải bỏ miếng thịt vào trong đĩa và đổi thành một loại rau xanh.
Tuy nhiên khi miếng rau sắp rơi vào bát, anh đột nhiên nói: “Anh không muốn ăn rau, quá nhạt nhẽo.”
“......”
Cô cố gắng kìm nén sự kích động muốn ném đũa đi, cô nghiến răng và hỏi: “Tổng giám đốc Đoạn, anh muốn ăn gì thì nói cho tôi biết, tôi sẽ gắp cho anh, tâm tư của anh quá phức tạp, những người làm như chúng tôi quả thực là không đoán được.”
Cô cố ý hạ thấp bản thân và nâng anh lên cao, cô cho rằng như vậy anh ít nhất sẽ không làm khó cô, nhưng cô lại sai rồi.
Chỉ thấy người đàn ông nghiêm chỉnh lắc đầu: “Tâm tư của anh luôn đơn thuần.”
“......”
Khóe môi Đường Hoan khẽ kéo lên, cô thực sự không có hơi sức mà phàn nàn, nếu như tâm tư của anh đơn thuần, vậy trên thế giới này sẽ không có ai đơn thuần nữa rồi.
Cô nhịn rồi lại nhịn, trước khi anh mở miệng, cô nhanh chóng gắp mỗi món trên bàn một ít bỏ vào bát của anh.
Tốc độ đó nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp ngăn cản, khi Đoạn Kim Thần cúi đầu xuống, trong đĩa vừa vặn chất đầy đồ ăn.
Đường Hoan nhìn anh với vẻ mặt đắc ý, ánh mắt cô giống như muốn nói xem anh còn khiêu khích kiểu gì.
Hiếm khi mới thấy dáng vẻ đắc ý của cô, Đoạn Kim Thần liền mở lòng từ bi không làm khó cô nữa, cuối cùng anh cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Sau khi ăn tối xong, anh đi ra phòng khách và ngồi xuống ghế sofa, Dì Đồng đã cắt một đĩa trái cây và để trên bàn trà.
Đoạn Kim Thần ngồi trên sofa với vẻ mặt thoải mái và nhìn Đường Hoan từ trong bếp đi ra.
Đường Hoan như thể không nhìn thấy anh mà chuẩn bị đi lên lầu, cô muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng giọng nói của người đàn ông giống như một lời nguyền vang lên sau lưng cô: “Em đi rót cho anh một cốc nước.”
Bước chân cô chợt dừng lại, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, cô quay người lại và trừng mắt với anh, cô biết anh đang cố tình làm khó cô.
Nghĩ đến bà ngoại đang nằm trong bệnh viện, cô nhẫn nhịn quay người đi vào bếp và rót cho anh một cốc nước: “Tổng giám đốc Đoạn.”
Đoạn Kim Thần đón lấy cốc nước và uống một ngụm, anh khẽ cau mày: “Lạnh quá, đổi cốc khác.”
“.......”
Cô không nói gì, rồi lại vào bếp rót cho anh một cốc khác: “Nóng quá.”
Cứ như vậy, Đường Hoan chạy đi chạy lại giữa phòng khách và phòng bếp mấy vòng. Sự kiên nhẫn của cô sắp bị bào mòn rồi, nếu như không phải nghĩ đến bà ngoại đang nằm trong bệnh viện, cô sớm đã nổi giận rồi, làm sao có thể ở đây ngậm đắng nuốt cay phục vụ anh chứ?
Vào bếp một lần nữa, cô chống hai tay lên kệ và thở gấp.
Nhìn vào dòng nước ấm ở trong cốc, trong mắt cô lóe lên một suy nghĩ, được lắm! Cho anh trêu chọc tôi.
Cô đổ nước trong cốc đi và rót một cốc nước ấm khác, sau đó bỏ vào một muỗng muối, cô dùng thìa khuấy đều lên sau đó mang ra ngoài.
Cô hồi hộp cầm nó lên, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh đưa cốc nước đến trước mặt anh: “Uống đi.”
Đoạn Kim Thần liếc nhìn cô, anh đón lấy cốc nước, đang định uống nó thì anh ngước mắt lên và nhìn thấy ý cười trong mắt cô, động tác uống nước đột nhiên dừng lại.
Đường Hoan nhìn chằm chằm vào động tác của anh, trong lòng không ngừng gào thét, uống nhanh lên, nhưng thấy động tác của anh đột nhiên dừng lại, trái tim cô gần như ngừng đập, cô nở một nụ cười và che giấu sự lo lắng trong lòng: “Không phải anh nói muốn uống sao? Sao lại không uống đi?”
Đôi môi mỏng của anh cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp, anh thay đổi hướng của cốc nước và đưa nó cho cô: “Anh thấy em hôm nay chạy lên chạy xuống cũng rất mệt, em khát rồi nhỉ?”
Đường Hoan co giật khóe miệng, cô không bao giờ có thể ngờ con cáo già này lại tốt bụng đưa nước cho cô uống như vậy.
Cô quả thực có chút khát, nhưng vấn đề là cốc nước này đã được thêm gia vị, nếu như uống nó, không phải sẽ mặn chết cô sao? Cô xua xua tay, che giấu sự lo lắng của mình: “Không cần đâu, anh bận rộn cả ngày như vậy, vẫn là anh uống nó đi, một lát nữa tôi rót cốc khác là được.”
Nhưng Đoạn Kim Thần không bị mắc lừa và nói một cách thờ ơ: “Anh bảo em uống thì uống đi, nói nhiều như vậy để làm gì.”
Đường Hoan suýt khóc, người đàn ông này thực sự là một con cáo già, lẽ nào anh biết cô bỏ thêm gia vị vào nên không chịu uống sao?
Không thể nào, anh đâu có khả năng nhìn xuyên thấu, làm sao có thể biết cô làm gì ở bên trong chứ?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, giọng nói của Đoạn Kim Thần lại vang lên một lần nữa: “Sao vậy? Không dám uống à? Hay là em ở bên trong đã cho thêm gì vào?
Đường Hoan nghe vậy lập tức xua tay, làm sao dám thừa nhận, cô đón lấy cốc nước từ tay anh và cười một cách gượng gạo: “Anh nghĩ nhiều rồi, sao tôi dám chứ?”
Cái hố mình tự đào, cho dù là mỉm cười cũng phải lấp đầy nó, cô ngửa cổ lên, uống gần hết cốc nước trước cái nhìn của Đoạn Kim Thần.
Anh nhướn mày nhìn vào đôi mày cau có của cô, đáy mắt lướt qua ý cười.
Cô không hề nhận ra nụ cười chóng vánh của anh, miệng cô mặn chát, cô quay người chạy như bay vào phòng bếp và uống liền ba cốc nước, vị mặn trong miệng mới dần biến mất.
Nhìn bóng dáng cô chạy vào bếp, tâm trạng anh rất tốt, đôi môi mỏng khẽ nở một nụ cười nhạt.
Sau khi uống xong ba cốc nước, Đường Hoan từ phòng bếp đi ra, bụng cô trướng đến nỗi muốn nôn, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó là nằm lên giường và thư giãn, bây giờ cô không muốn động vào bất cứ thứ gì nữa.
Khi đi ra cô không còn thấy anh ở phòng khách, cô nhân cơ hội này nhanh chóng chạy lên lầu, cô sợ một lát nữa anh nhìn thấy cô lại làm khó cô.
Nhưng cô không ngờ vì bước quá nhanh mà bước hụt một bậc cầu thang, cơ thể cô mất cân bằng và ngã ngửa ra sau.
Cô sợ hãi đưa tay ra nắm lấy tay vịn cầu thanh, nhưng vì tốc độ rơi xuống quá nhanh, đầu ngón tay cô chỉ chạm vào mép của tay vịn.
Cô hét thầm một tiếng trong lòng và nhắm mắt lại, bây giờ cô đang ở góc ngoặt cầu thang, ngã từ đây xuống, không chết cũng bị thương.
Khi cô nghĩ mình sắp ngã bị thương rồi, nhưng nỗi đau trong tưởng tượng không truyền đến.
Eo cô đột nhiên có một bàn tay mạnh mẽ ôm chặt lấy, một trận trời đất quay cuồng, một mùi hương bạc hà quen thuộc xộc thẳng vào mũi cô.