Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 62




Chương 62

Lúc này, một chiếc ô tô màu đen đang chạy với tốc độ bàn thờ, Đoạn Kim Thần bế Đường Hoan ngồi trên xe.

Mặc dù Đường Hoan thương tích đầy mình, nhưng ham muốn trong cơ thể cô lại không vì nỗi đau thể xác mà giảm đi, ngược lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

Cô vặn vẹo cơ thể một cách khó chịu, lông mày cau lại, rõ ràng là người không còn sức, nhưng lại muốn chịu đựng một ham muốn mãnh liệt.

Khuôn mặt của Đoạn Kim Thần càng trở nên lạnh lẽo, mồ hôi trên trán không ngừng ứa ra.

Lúc này Đường Hoan đang quản quại trong vòng tay anh, đối với anh quả thực là một sự giày vò.

Mặc dù trên người Đường Hoan đầy vết thương, nhưng khuôn mặt đỏ ửng của cô lại khiến người ta không nhịn được cười.

“Nhanh lên” Giọng nói lạnh lùng vang lên, hai tay ôm lấy cô không ngừng siết chặt.

Người tài xế nghe lệnh, lập tức tăng tốc.

Ngọn lửa bập bùng trong mắt anh dường như muốn nuốt chứng mọi thứ, trong lòng cũng bắt đầu nảy sinh sự tội lỗi với Đường Hoan.

Bệnh viện.

Lúc này, những vết thương trên người Đường Hoan đã được xử lý xong, bác sĩ cũng đã tiêm thuốc cho cô, may mà viên thuốc người đàn ông kia cho cô uống chỉ là một loại thuốc kích dục nhẹ, không phải là loại có tính kích thích mạnh.

Bác sĩ đã tiêm cho cô thuốc khuếch tán và thuốc giảm đau, lúc này Đường Hoan đang nằm trên giường với gương mặt tái nhợt và hai mắt nhắm nghiền.

Anh bước đến và ngồi xuống giường, người đàn ông vươn những ngón tay dài ra chạm vào mặt cô, tay anh khẽ run lên.

Anh đắp lại chăn cho cô, trong lúc đưa tay ra vô tình chạm vào cổ cô, cô đang ngủ nhưng vẫn đề phòng co rụt lại vào trong.

Đoạn Kim Thần cau mày, ngón tay anh cứng đờ lại.

“Đừng chạm vào tôi, bỏ ra, đồ khốn!” Đường Hoan đột nhiên hét lên, giọng nói sắc bén của cô khiến trái tim anh đau đớn.

Dáng vẻ yếu ớt của cô lúc này khiến Đoạn Kim Thần hận không thể chặt từng khúc xương trên người gã đàn ông kia nuốt vào bụng.

“Không sao rồi, đã có anh ở đây”

“Đừng, đừng chạm vào tôi, đừng lại đây..” Từng câu từng chữ, dường như là sự bất lực, lại giống như một tiếng khóc kể lể không thành tiếng.

Trong tiềm thức của cô, người đàn ông biến thái kia vẫn không buông tha cho cô, không có ai đến giúp cô, và càng không có ai đến cứu cô.

Người đàn ông nói rằng sẽ cứu cô, giúp cô trả thù, mỗi khi cô cần anh, anh lại luôn bỏ cô lại phía sau, mọi thứ giống như một giấc mơ, sớm biết có ngày hôm nay, thì đã không bắt đầu.

Ngay cả trong giấc mơ, nỗi đau đó cũng giống như một cái bóng đeo bám cô.

Khi Đường Hoan tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Khi cô mở mắt ra, lọt vào mắt là một khung cảnh màu trăng, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Đường Hoan mở mắt ra, sau khi nhìn quanh một vòng, cô vô thức ôm chặt cơ thể mình.

“Tỉnh rồi sao”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Đường Hoan quay đầu lại và thấy một người đàn ông kiêu ngạo đang bước đến, đôi mắt sâu thẳm sáng lên, ngũ quan đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất của một vị vương giả.

*Vương giả: Vua Đường Hoan vô thức co người lại, người đàn ông này không hiểu tại sao lại cho cô một loại cảm giác vừa an tâm lại vừa nguy hiểm, khiến cô muốn tránh xa nhưng lại không kìm được mà muốn lại gần.

Nhận ra Đường Hoan có gì đó không đúng, trán anh cau lại, hơi thở trên người cũng lạnh lẽo thêm vài phần.

“Nói đi” Người đàn ông lạnh lùng nói, anh đưa tay ra muốn nâng cằm cô lên, nhưng không ngờ cô lại co rụt người lại một cách đột ngột, cơ thể run lên, trên mặt thoáng qua một nỗi hoảng loạn, nỗi sợ hãi trong mắt cô khiến Đoạn Kim Thần cau mày lại.

“Em sao vậy? Đường Hoan.”

Đường Hoan như thể không quen biết anh, cơ thể cô không ngừng run rẩy, không muốn cho anh lại gần cô.

“Chết tiệt!” Đoạn Kim Thần chửi thề một câu, rồi lập tức ấn chuông dịch vụ.

Một lát sau, bác sĩ vội vàng chạy vào.

Nhìn thấy vài người mặc đồ trắng đột nhiên chạy vào, vẻ mặt Đường Hoan càng sợ hãi hơn, cô không dám thở mạnh, dáng vẻ vô cùng thận trọng.

“Chuyện gì đang xảy ra với cô ấy vậy?” Đoạn Kim Thần nói bằng tiếng Anh, trong mắt thoáng qua một tia đau đớn.

“OK” Bác sĩ gật đầu và đi đến gân Đường Hoan, Đường Hoan liên tục co người về phía mép giường, thấy cô sắp ngã xuống đất, Đoạn Kim Thần nhanh chóng sải bước đến vòng qua bên kia đón lấy cô.

Sự tiếp xúc thể xác khiến Đường Hoan theo bản năng đẩy anh ra, nỗi sợ hãi lan ra trong lòng.

“Em hãy nhìn cho rõ anh là ai, Đường Hoan, anh là Đoạn Kim Thần!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.