Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 48. Tát thử một cái




Chương 48

Cơn gió nhẹ thổi qua, Đoạn Kim Thần đứng bên giường nhìn cô, đôi mắt lộ ra những cảm xúc phức tạp.

Không lâu sau, nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô anh mới quay người đi.

Ngày hôm sau.

Khi Đường Hoan tỉnh dậy Đoạn Kim Thần đã không còn ở nhà.

Xuống dưới lầu, dì Đồng liền bước đến mỉm cười với cô.

“Phu nhân, cô dậy rồi, qua đây ăn sáng đi, cậu chủ đã dặn, cô ăn sáng xong thì uống thuốc, sau đó muốn làm gì thì làm”

Đường Hoan gật đầu và đi về phía phòng ăn, sau khi ăn sáng xong, với quyết tâm trả thù, cô liền trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý Tôn.

“Trợ lý Tôn, anh hãy giúp tôi điều tra xem gần đây Đường Văn Tình đang làm gì? Tôi muốn biết tất cả hành tung gần đây của cô ta, càng nhanh càng tốt”

“Vâng, phu nhân, cô còn chuyện gì muốn phân phó nữa không?

“Tạm thời không có, anh hãy làm việc trước đi”

Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt Đường Hoan phát ra một nỗi thù hận thấu xương.

Đường Vãn Tình, nếu như cô chỉ nhằm vào một mình tôi, thì tôi có thể nhẫn nhịn, nhưng cô lại chạm đến giới hạn của tôi, cô nhất định phải trả giá!

Buổi tối, khi Đoạn Kim Thần đi làm về đã là 11h đêm rồi.

“Sao hôm nay lại về muộn vậy?” Đường Hoan ngồi trên giường, cô chớp mắt và tùy ý hỏi một câu.

Đoạn Kim Thần nhướn mày, đôi mắt đen láy nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên: “Trách anh về muộn sao?”

Đường Hoan đỏ mặt và lắc đầu: “Không có, em chỉ tiện miệng hỏi thôi”

Quả thực là cô hỏi vu vơ, khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiêu chuyện, khiến cô có chút khó tiêu hóa, may mà luôn có anh ở phía sau cô.

Nếu như hôm đó anh không xuất hiện kịp thời, có lẽ hôm đó cô nhất định sẽ bị Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ đánh chết.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng bất an mang theo một chút ngại ngùng của cô, Đoạn Kim Thần không kìm được mím môi, đôi mắt đen láy sáng lên như những vì sao.

Anh đột nhiên đến gần cô, những ngón tay thon dài nâng cằm cô lên: “Em là đang đợi anh dỗ em ngủ sao?”

Dỗ cô ngủ?

Quả thực không nên cảm thấy bản thân quá tốt!

Cô gạt tay anh ra, Đường Hoan nhìn anh một cách cảnh Ai cần anh dõ chứi Tối nay anh sẽ ngủ ở đây sao?”

“Đương nhiên rồi, chúng ta là vợ chồng, anh không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?” Đoạn Kim Thần khế cau mày, như thể nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt anh chợt thay đổi, đột nhiên anh lại tiến sát vào người cô hơn, đôi mắt nheo lại, giọng nói lạnh lùng: “Em muốn anh ngủ trên sofa sao?”

giá Nhìn khuôn mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng của anh, cô hơi nhột trong lòng, suýt nữa thì nói là vâng, nhưng lý trí đã khiến cô nhanh chóng thay đổi.

“Không…là em, em….ngủ trên sofa” Nói xong, cô trèo ra khỏi giường một cách mạnh mẽ, cô không biết tại sao, đột nhiên cô không muốn ngủ chung giường với anh.

Ngủ với anh quá nguy hiểm, cô vẫn nên hiểu chuyện một chút thì tốt hơn.

Mới nhổm dậy, Đoạn Kim Thần đã vươn tay ra và giữ eo cô lại.

Khi ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt quyến rũ của Đoạn Kim Thần, hô hấp đột nhiên dừng lại, mặt cô đỏ ửng lên.

Trái tim cô đập loạn nhịp, người đàn ông này không nên quá yêu nghiệt như vậy! Anh chính là một Kha Nhĩ Mông, một động tác bất kỳ cũng có thể đánh cắp trái tim người phụ nữ.

“Ngủ ở đây” Anh thản nhiên nói, ngữ khí bá đạo khiến mặt cô càng đỏ hơn.

Đường Hoan cụp mắt xuống, thì thầm nói: “Lẽ nào chúng ta đã hòa giải rồi sao? Em vẫn chưa tha thứ cho anh…”

Trước đó anh đã nói những lời quá đáng như vậy, dựa vào đâu mà cô phải tha thứ cho anh dễ dàng như vậy, anh còn hiểu lầm cô hết lần này đến lần khác, cô là một người thị phi rõ ràng.

Đoạn Kim Thần khẽ cười, đôi mắt đen láy thoáng qua một chút ham muốn.

Dáng vẻ này của cô khiến anh cảm thấy rất đáng yêu, cánh tay trên eo cô bất giác siết lại, gương mặt đẹp trai áp lại gần cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô: “Em vẫn giận sao? Vậy anh sẽ bù đắp cho em”

Mặt Đường Hoan càng đỏ hơn, hơi thở ấm áp khiến người cô run rẩy, nói năng lắp bắp: “Em….không thèm”

Ai muốn anh bù đắp chứ? Sự bù đắp của anh rõ ràng là cô chịu thiệt!

Nhìn dáng vẻ là một con người như thế này, mà sao lời nói ra lại như lời của một con cầm thú vậy?

“Người phụ nữ ở trên giường nói không thực ra chính là có, đúng không?” Ý tứ của anh rất rõ ràng, không đợi Đường Hoan trả lời, anh đã cúi đầu xuống phủ lên môi cô, anh tham lam hút hết tinh khí trong miệng cô.

Đường Hoan muốn né tránh, nhưng cuối cùng không né được, sau một lúc, người cô mềm nhũn ra với khuôn mặt đỏ ửng quyến rũ lòng người.

Theo bản năng dựa sát vào cơ thể ấm áp, cô không kìm được mà cựa quậy một chút, cô cảm nhận được một khao khát mãnh liệt của cơ thể.

Cô nhìn anh với đôi mắt say đắm, đôi môi đỏ khẽ thì thâm.

Giống như một con tiểu yêu tỉnh độ lốt người.

Đoạn Kim Thần cảm nhận được sự bành trướng của cơ thể, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, anh cúi đầu xuống hôn lên trán cô, hơi thở gấp gáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.