Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 37




Chương 37. Dùng lực quá mạnh

Anh dựa vào đâu mà nói cô như vậy? Trong lòng cô đau nhói, đáy mắt chứa đựng một sự chua xót.

Rã ràng anh đã nói lấy anh, anh sẽ cho cô mọi thứ mà cô muốn, rõ ràng đã nói làm người phụ nữ của Đoạn Kim Thần anh sẽ được hưởng những quyền lợi cao hơn, nhưng anh lại làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác.

Hết lần này đến lần khác giẫm lên sự tôn nghiêm của cô, sao anh có thể làm tổn thương cô một cách triệt để như vậy?

Nỗi buồn trong mắt Đường Hoan rơi vào ánh mắt của Đoạn Kim Thần, rõ ràng cô là vợ anh, nhưng trong lòng lại có người đàn ông khác, điều này thực sự khiến anh khó chịu.

“Đoạn Kim Thần, bỏ em ra.” Đường Hoan tiếp tục giãy dụa, cô vươn tay ra đẩy anh.

Lúc này trái tim Đường Hoan như bị một con dao sắc nhọn đâm xuyên qua, máu tươi từng giọt rơi xuống, cô không muốn phát sinh bất kỳ mối quan hệ gì với anh trong trường hợp này.

“Đường Hoan, đừng quên rằng em là người phụ nữ của anh.” Những lời nói bá đạo không dễ cự tuyệt, sắc mặt Đường Hoan trắng bệch: “Không…đừng mà, bỏ em ra….”

Đoạn Kim Thần cúi xuống và điên cuồng tấn công trên cơ thể cô.

Nhìn những động tác của anh, Đường Hoan cực kỳ hoảng hốt.

Thấy Đoạn Kim Thần ngày càng quá đáng, cuối cùng Đường Hoan không nhịn được nữa, cô dùng hết sức đẩy anh ra sau.

Đoạn Kim Thần nhất thời không phòng bị, bị cô đẩy mạnh, cả cơ thể đều ngã sang một bên, vô tình đập đầu vào mép bàn trà.

Cảm giác đau đớn ập đến, đôi mắt của Đoạn Kim Thần tối lại, suýt chút nữa là ngất đi.

Đường Hoan hoảng loạn đứng dậy, liền nhìn thấy một vệt máu chói mắt trên mép bàn.

Đoạn Kim Thần đưa tay ra sau sờ một chút, một vệt máu xuất hiện trên ngón tay anh, đôi mắt Đường Hoan khẽ co rụt lại.

“Em vì người khác mà làm đến bước này sao.” Đoạn Kim Thần cười khẩy, đôi mắt lộ ra một sự tàn ác khiến cho người ta phải sợ hãi.

“Xin…xin lỗi, em không cố ý.” Bây giờ cô thực sự rất tức giận, cô chỉ muốn đẩy anh ra thôi, nhưng không ngờ lại khiến anh bị thương.

Có lẽ người đàn ông này sắp nổi điên rồi.

“Chúng ta hãy mau đến bệnh viện.” Cho dù muốn tức giận, thì bây giờ cũng không phải lúc, đầu anh đều chảy máu rồi, tuyệt đối không được biến thành kẻ ngốc đó, nếu như bị ngốc thật, thì cả đời này cô sẽ không được yên lòng.

Nhưng Đoạn Kim Thần lại ngồi im không động đậy, chỉ lạnh lùng nói: “Gọi trợ lý Tôn.”

“Gọi anh ta làm gì? Bây giờ đến bệnh viện mới là việc quan trọng!”

“Cậu ta biết y thuật.”

Đường Hoan nghe xong liền vội vàng nhấc điện thoại gọi cho trợ lý của anh.

“Alo, trợ lý Tôn, anh hãy mau cầm hộp cứu thương đến văn phòng CEO.”

Giọng nói của Đường Hoan tràn đầy hoảng loạn, khi nhìn thấy những vết máu tươi kia, trong lòng lại càng hoảng loạn hơn.

Anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện, nói thế nào đi nữa bây giờ hai người cũng là quan hệ vợ chồng.

Trợ lý Tôn là một trợ lý đặc biệt bên cạnh Đoạn Kim Thần, anh ta biết thân phận của Đường Hoan, cũng biết chuyện Đường Hoan giấu diếm thân phận để vào công ty làm việc.

Ngoài ra, trợ lý Tôn không chỉ là trợ lý đặc biệt của Đoạn Kim Thần, mà còn là bác sĩ riêng của anh.

Đường Hoan quan sát người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, cô từ từ đóng lại cúc áo sơ mi, vẫn còn hai cái nữa bị mở ra, làm rộ ra một làn da khỏe mạnh, nhìn thấy anh móc một điếu thuốc trong túi áo ra, sau đó châm lửa rồi kẹp trong miệng, khói thuốc bay xung quanh, khiến cho người ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh.

Đường Hoan ngồi ở đó có thể cảm nhận được một cơn lạnh thấu xương phát ra từ cơ thể của Đoạn Kim Thần.

Cô đứng dậy và vòng ra sau người Đoạn Kim Thần, cô nhìn thấy một màu đỏ sẫm trên mái tóc đen của anh, và ngay cả chiếc áo sơ mi trắng cũng bị dính một chút, màu đỏ đó, khiến cho đôi mắt của Đường Hoan nhói đau.

“Đoạn Kim Thần, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi.” Đường Hoan cắn môi, dù sao cũng là vết thương ở đầu, lỡ xảy ra chuyện gì, cô sẽ rất thảm.

“Em lo anh xảy ra chuyện sao?” Đoạn Kim Thần dụi thuốc vào gạt tàn rồi chậm rãi nói.

“Tất nhiên rồi, chỉ là em dùng sức quá mạnh thôi, không phải là cố ý.” Đường Hoan giải thích, nếu như không phải anh cứ muốn ép buộc cô ở một nơi như thế này, cô cũng sẽ không kích động mà hành động không có chừng mực như vậy.

“Anh chết đi, vậy thì em sẽ được tự do.” Đoạn Kim Thần mở miệng, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô, những cảm xúc phức tạp khiến người ta không thể hiểu được.

Đường Hoan toàn thân cứng đờ, bàn tay chống cằm nóng như lửa đốt: “Đừng nói những lời như vậy, em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ xảy ra chuyện.”

Suy cho cùng anh đã giúp cô rất nhiều, cho dù có lúc cô rất hận anh, hận sự bá đạo vô tình của anh, nhưng đây là một mạng người, trái tim cô đâu phải là sắt đá.

Đoạn Kim Thần nghe xong, đôi môi hơi mím lại rồi thả tay ra.

“Không được, sao trợ lý Tôn lại chậm chạp như vậy? Mua dầu thì cũng nên về rồi, đi thôi, em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra.”

Sau khi đợi một lúc, vẫn không thấy trợ lý Tôn đến, trong lòng Đường Hoan lại càng lo lắng.

Đoạn Kim Thần liếc nhìn cô, anh im lặng không nói gì, anh cứ ngồi ở đó, không thể nhìn ra là anh bị thương.

“Đi thôi.” Đường Hoan thấy anh không cử động liền đưa tay ra kéo anh.

“Ngồi yên, đợi.” Người đàn ông bình tĩnh nói.

“Đợi cái gì? Nếu như não anh bị thương hoặc để lại di chứng gì thì phải làm sao? Em không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”

Không nói đến việc anh ấy có thân phận gì, chỉ mấy con ma hút máu nhà họ Đoạn thôi, nếu như anh thực sự xảy ra chuyện, cô chắc chắn sẽ không được chết toàn thây.

“Em nguyền rủa anh sao? Sắc mặt Đoạn Kim Thần tối lại.

“Nguyền rủa cái gì chứ, em hy vọng anh không xảy ra chuyện, anh lại không chịu đến bệnh viện, sao trợ lý của anh lại chậm chạp như vậy, lấy cái hộp cứu thương mà cũng…..”

“Cộc cộc…”

Đường Hoan vẫn chưa nói xong, tiếng gõ cửa cuối cùng cũng vang lên, sau đó trợ lý đẩy cửa bước vào.

Bước vào văn phòng thấy áo sơ mi của Đoạn Kim Thần và Đường Hoan đều xộc xệch, trên mặt anh ta thoáng có chút xấu hổ.

“Cuối cùng anh cũng đến, anh hãy mau giúp anh ấy kiểm tra xem, anh ấy bị thương ở sau gáy.” Đường Hoan đứng sang một bên, cô đưa tay ra đẩy trợ lý đến trước mặt Đoạn Kim Thần.

Nghe thấy Đoạn Kim Thần bị thương, trợ lý nhanh chóng bước tới và mở hộp cứu thương ra kiểm tra vết thương cho Đoạn Kim Thần.

“May mà chỉ bị rách da, vết thương không sâu, boss, bây giờ tôi sẽ giúp anh xử lý vết thương, nhưng tôi sẽ phải cắt một nhúm tóc của anh.” Vẻ mặt trợ lý Tôn lộ vẻ khó xử, nếu như cắt đi một nhúm tóc, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh, hơn nữa ngày mai lại là lễ thường niên của công ty….

Quả nhiên, sau khi nghe trợ lý Tôn nói, sắc mặt Đoạn Kim Thần đen lại.

Đường Hoan đứng bên cạnh làm một người sáng suốt, hễ nghĩ đến việc trên đầu anh ít đi một chút tóc, nó thật sự là không ra làm sao, buổi tiệc ngày mai, với tư cách là ông chủ của công ty, hình tượng….càng nghĩ, Đường Hoan càng cúi đầu thấp hơn.

“Cắt đi.” Một câu nói tràn đầy sát khí phát ra từ miệng của Đoạn Kim Thần, Đường Hoan chỉ cảm thấy ớn lạnh ở cổ.

“Tổng giám đốc yên tâm, tôi sẽ cắt cẩn thận và cố gắng không để mọi người nhìn thấy dấu vết.” Trợ lý Tôn nói xong, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu giúp anh cắt tóc.

Đoạn Kim Thần nhắm hai mắt lại, yên tĩnh ngồi trên ghế sofa, để mặc trợ lý Tôn tùy ý xử lý vết thương.

Đoạn Kim Thần càng trấn tĩnh, trong lòng Đường Hoan lại càng cảm thấy bất an, lần này thì thảm rồi, đoán là tối nay về nhà sẽ bị tính sổ rồi.

Một lúc sau, trợ lý Tôn đã nhanh chóng xử lý xong vết thương.

Anh ta vừa thu dọn đồ vừa nói: “Boss, đã xử lý xong rồi.”

“Cậu ra ngoài đi.” Đoạn Kim Thần liếc nhìn cậu ta, vết thương đã được băng bó lại.

“Vâng, lập tức.” Trợ lý Tôn nhanh tay dọn dẹp và vội vàng đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua Đường Hoan, anh ta để lại cho cô một cái nhìn đầy ý vị sâu xa.

Đường Hoan hơi ngượng ngùng, anh ta như vậy là…cho rằng cô và Đoạn Kim Thần ở bên trong làm gì sao?

Sau khi trợ lý đi khỏi, Đoạn Kim Thần vẫn ngồi yên như một vị thần, chỉ có điều là anh nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt không cảm xúc.

Đường Hoan ngập ngừng một lúc mới chầm chậm bước đến chỗ anh: “Đoạn Kim Thần, em…em xin lỗi, em thực sự không cố ý.”

Chút sức mạnh đó của Đườn Hoan chẳng là gì, chẳng qua anh nhất thời không phòng bị nên mới xảy ra chuyện như vậy.

Đoạn Kim Thần đứng dậy và sải từng bước đi qua người cô, nụ cười nhạo báng ở khóe miệng của anh đã khiến trái tim Đường Hoan đau nhói.

Tự biết đuối lý, trong chuyện này thực sự là lỗi của cô.

Đoạn Kim Thần đi đến trước bàn làm việc cầm chiếc bút đen ký tên, ký xong anh liền xoay người đi vào phòng chờ. Đường Hoan chỉnh đốn lại mình một chút rồi cầm tập tài liệu lên, cô ngó nhìn vào phòng chờ một chút rồi rời khỏi văn phòng của anh.

Bây giờ Đoạn Kim Thần nhất định không muốn nhìn thấy cô, ngày mai lại là lễ thường niên, haiz…

Sau khi ra khỏi văn phòng CEO, sắc mặt cô luôn không tốt, cô quay lại bộ phận thiết kế và đưa tài liệu cho giám đốc.

“Giám đốc, tài liệu đã được ký rồi.” Đường Hoan đặt tài liệu lên bàn làm việc của giám đốc.

“Ký cái văn bản mà cũng lâu như vậy, năng lực làm việc của cô thật sự rất kém, hãy mang tài liệu đến phòng kế hoạch.” Mắng Đường Hoan xong, cô ta lại ném tài liệu lại cho cô.

Đường Hoan hít một hơi thật sâu, cô cầm lấy tài liệu và đi ra ngoài.

Sau khi đưa tài liệu xong và trở về chỗ ngồi, nhưng cô lại không thể yên tâm mà làm việc, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Đoạn Kim Thần bị chảy máu.

Thời gian nhanh chóng trôi qua trong sự lo lắng của Đường Hoan, đã đến giờ tan ca, những người trong văn phòng cũng lần lượt ra về.

Sau khi nhìn thấy mọi người trong văn phòng đều về hết, Đường Hoan thu dọn một chút, lúc chuẩn bị về, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, báo cuộc gọi đến là: “Đoạn Kim Thần.”

Cô do dự rồi bắt máy, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Thu dọn đồ tan làm về nhà.”

Đường Hoan sững sờ một lúc mới đáp lại: “Được.”

Vừa đi đến cửa thang máy cô liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Đoạn Kim Thần, Đường Hoan mỉm cười với anh, nhưng không ngờ Đoạn Kim Thần lại nhíu mày rồi quay người đi.

Đường Hoan nhanh chóng đuổi theo, nhìn tấm lưng cao lớn của anh, nhưng cái gạc trên đầu nổi bật đến chói mắt, khiến cô nhìn mà đau lòng.

Hy vọng ngày mai vết thương của anh sẽ đỡ hơn một chút, suy cho cùng mai cũng là bữa tiệc thường niên của công ty, nhưng, với dáng vẻ bây giờ của anh, có lẽ sẽ không đến bữa tiệc nhỉ?

Sáng hôm sau, những giọt sương lấp lánh dưới ánh nắng, những chiếc lá đung đưa theo gió.

Khi Đường Hoan thức dậy, đã không thấy bóng dáng Đoạn Kim Thần đâu, cô từ trên lầu đi xuống hỏi dì Đồng, mới biết anh đang ở sân sau.

Khi Đường Hoan ra sân sau liền nhìn thấy một người đàn ông trong một bộ đồ giản dị đang nằm trên chiếc ghế tựa với đôi mắt nhắm nghiền, ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên mặt anh, đẹp như một vị thần.

Đường Hoan cẩn thận bước qua đó, thậm chí còn không dám thở mạnh, dường như sợ kinh động đến người đàn ông đẹp trai kia.

Đường Hoan bước tới đứng trước mặt anh và nhìn vào ngũ quan đẹp một cách ma mị và quyến rũ của anh, cô nhất thời ngây người ra.

Ánh mặt trời dịu nhẹ bị chặn lại, Đoạn Kim Thần mở mắt ra, đôi mắt mông lung của anh dần trở nên rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.